duyên phận ngược chiều của thiếu phu nhân

Chương 9: Điểm Gây Nứt Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mạng Lưới Điều Tra

Sau đêm thức trắng ở studio, sự hợp tác giữa Kiều An Nhiên và Lâm Hạo Thiên đã bước sang một giai đoạn mới: hợp tác truy tìm sự thật. Hạo Thiên tin tưởng giao cho An Nhiên cuốn nhật ký cũ của cha mình và yêu cầu cô sử dụng mạng lưới cá nhân của một kiến trúc sư chuyên nghiệp để điều tra ngầm.

“Anh có chắc không? Việc này rất nguy hiểm,” An Nhiên nói, cầm cuốn nhật ký bìa da đã bạc màu. “Nếu Lâm Thiệu Quốc biết tôi đang đào bới quá khứ, tôi sẽ trở thành mục tiêu chính thức.”

“Hắn ta đã coi cô là mục tiêu từ lâu rồi,” Hạo Thiên đáp, khuôn mặt anh ta nghiêm nghị. “Nhưng hắn sẽ không ngờ rằng cô lại đang truy tìm manh mối cảm xúc. Về mặt tài chính, tôi có thể tự đối phó với hắn. Nhưng để tìm ra người phụ nữ ở ngọn hải đăng, chúng ta cần một người ngoài cuộc có khả năng quan sát chi tiết. Và đó là cô, Kiều An Nhiên.”

An Nhiên gật đầu. Cô không thể sử dụng những thám tử tư mà Lâm Thị tin dùng, vì họ đều có thể bị Lâm Thiệu Quốc mua chuộc. Cô quyết định nhờ cậy một người bạn cũ.

Đó là Mỹ Anh, một cựu sinh viên báo chí, hiện là chủ một phòng triển lãm nghệ thuật. Mỹ Anh có mạng lưới rộng lớn trong giới nghệ thuật, truyền thông và cả những người làm việc tự do ở vùng ven biển.

An Nhiên hẹn gặp Mỹ Anh tại một quán cà phê yên tĩnh. Cô chỉ đưa ra một yêu cầu mơ hồ: “Tôi cần tìm thông tin về một người phụ nữ đã từng làm việc hoặc sống gần Vịnh Lăng Sương khoảng 20 năm trước. Cô ấy là ‘ánh sáng chỉ đường’ của một người đàn ông giàu có, người đã mất sau đó không lâu. Đặc điểm? Không rõ. Chỉ biết cô ấy có thể là một người yêu nghệ thuật hoặc có liên quan đến một dự án cộng đồng nhỏ.”

Mỹ Anh, với bản năng của một nhà báo, nhìn An Nhiên bằng ánh mắt sắc bén. “Cậu đang dấn thân vào một trò chơi mạo hiểm, An Nhiên. Đây là chuyện gia đình Lâm Thị, đúng không?”

“Là chuyện sinh tồn của tôi,” An Nhiên thẳng thắn. “Nếu tôi thất bại, Lâm Thị sụp đổ. Và cả studio của tôi cũng không còn tồn tại. Tôi cần cô giúp. Đừng hỏi thêm gì.”

Mỹ Anh mỉm cười. “Được thôi. Tớ sẽ bắt đầu lục lọi các bài báo cũ về dự án cộng đồng ở Vịnh Lăng Sương, và những tin đồn trong giới nghệ thuật lúc đó. Nhưng An Nhiên, nếu đây là một cái bẫy, thì nó được đặt ra rất hoàn hảo.”

Bữa Tiệc Của Bà Lâm

Hai ngày sau, Bà Nội Lâm tổ chức một bữa tiệc trà nhỏ tại biệt thự để giới thiệu chính thức Kiều An Nhiên với những người bạn thân thiết và một vài nhân vật quyền lực trong giới chính trị, thương mại. Đây là một màn kiểm tra cuối cùng và cũng là một màn phô trương quyền lực.

Trước bữa tiệc, An Nhiên và Hạo Thiên lại phải đóng vai cặp đôi hoàn hảo.

“Cô phải nhớ, Bà Lâm muốn sự hoàn hảo,” Hạo Thiên nhắc nhở An Nhiên trong phòng thay đồ. “Cô phải nói chuyện về kiến trúc một cách chuyên nghiệp, nhưng cũng phải thể hiện được sự mềm mại của một người vợ.”

“Tôi không phải là một diễn viên chuyên nghiệp,” An Nhiên đáp, cô đang cố gắng cài chiếc vòng cổ quý giá.

Hạo Thiên bước đến phía sau cô. “Để tôi giúp.”

Anh ta nhẹ nhàng vén tóc cô sang một bên, ngón tay anh ta chạm vào da thịt cô. Sự đụng chạm này không còn mang tính ‘hậu cần chiến đấu’ nữa, mà là một hành động mang hơi hướng cá nhân và gợi cảm một cách khó hiểu. An Nhiên cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, nhưng cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

“Anh có thấy chúng ta đang đi quá xa ranh giới hợp đồng không, Lâm tổng?” An Nhiên hỏi khẽ.

Hạo Thiên nhìn cô qua gương, đôi mắt họ giao nhau. “Ranh giới đã bị xóa nhòa từ lúc chúng ta là đồng đội. Cô đã biết bí mật của tôi. Tôi đã băng bó vết thương cho cô. Chúng ta ngủ chung một studio. Sống chung một biệt thự. Chúng ta đang diễn một vở kịch mà khán giả là cả thế giới. Việc gần gũi chỉ là sự chuẩn bị cần thiết để không mắc sai lầm.”

Lời nói của anh ta mang tính logic, nhưng ánh mắt anh ta lại chứa đựng một sự thú nhận ngầm mà cả hai đều không dám gọi tên.

Bữa tiệc diễn ra căng thẳng. An Nhiên đối phó hoàn hảo với những câu hỏi khó từ các phu nhân quyền lực về dự án Ngọn Hải Đăng, về gu thẩm mỹ cá nhân, và về cuộc sống hôn nhân. Cô vừa chuyên nghiệp, vừa duyên dáng, khiến Bà Lâm phải mỉm cười hài lòng.

Sự Đổ Vỡ Bất Ngờ

Tuy nhiên, vào cuối bữa tiệc, một vị khách bất ngờ xuất hiện: Lâm Thiệu Quốc, chú của Hạo Thiên. Hắn ta đi cùng với vợ mình, một người phụ nữ quý phái nhưng có ánh mắt ranh mãnh.

“Cháu dâu mới của gia đình, Kiều An Nhiên,” Lâm Thiệu Quốc nói, giọng hắn ta có vẻ thân thiện nhưng đầy tính toán. “Cô có vẻ rất thích thú với dự án Ngọn Hải Đăng. Ta hy vọng cô không tham vọng như cha của Hạo Thiên ngày xưa. Tham vọng quá lớn có thể dẫn đến tai nạn.”

Lời đe dọa này không chỉ là một lời cảnh báo, mà là một sự gợi nhắc đáng sợ về cái chết của cha Hạo Thiên.

Hạo Thiên ngay lập tức bước đến, chắn trước An Nhiên. “Chú Thiệu Quốc, tôi hy vọng chú không ám chỉ bất cứ điều gì. Vấn đề của cha tôi đã được khép lại.”

“Khép lại?” Lâm Thiệu Quốc cười khẩy. “Chỉ là tạm thời thôi, cháu trai. Chú luôn hy vọng cháu có thể học hỏi từ những sai lầm của người đi trước. Đừng tin tưởng ai quá mức, kể cả vợ cháu. Đặc biệt là những người không rõ lai lịch như cô ấy.”

An Nhiên cảm thấy máu nóng dồn lên mặt. Cô ta không thể chịu đựng được sự sỉ nhục cá nhân này.

“Chú Lâm,” An Nhiên cắt ngang. “Vấn đề của cha anh Hạo Thiên có thể đã được khép lại về mặt pháp lý, nhưng về mặt gia tộc, nó vẫn là một vết nhơ. Tôi không rõ lai lịch, nhưng ít nhất tôi không bao giờ là nguyên nhân gây ra vết nhơ đó. Còn về việc tham vọng, tôi chỉ có tham vọng minh oan cho người mà tôi kết hôn. Đó là nghĩa vụ của một người vợ. Chú có nghĩ vậy không?”

Màn đáp trả thẳng thắn của An Nhiên khiến cả phòng im lặng. Hạo Thiên nhìn cô, trong mắt anh ta là sự kinh ngạc pha lẫn sự tự hào. Cô không chỉ bảo vệ anh ta, cô còn tuyên chiến với đối thủ lớn nhất của anh ta.

Lâm Thiệu Quốc tức giận, nhưng hắn ta vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh. Hắn ta nhún vai và bước đi, biết rằng hắn đã thất bại trong việc làm bẽ mặt cô.

Nụ Hôn Hóa Giải

Ngay sau khi Lâm Thiệu Quốc rời đi, Hạo Thiên kéo An Nhiên ra khỏi phòng khách, đưa cô lên tầng thượng của biệt thự.

Không khí lạnh lẽo của đêm đen bao trùm. An Nhiên vẫn còn run lên vì tức giận.

“Cô thật là ngu ngốc!” Hạo Thiên nói, nhưng giọng anh ta không chứa sự giận dữ, mà là sự lo lắng tột độ. “Cô đã trực tiếp tuyên chiến với hắn ta! Cô có biết hắn ta nguy hiểm đến mức nào không?”

“Tôi không thể chịu đựng được sự sỉ nhục đó!” An Nhiên quay lại, đối mặt với anh ta. “Anh ta không chỉ sỉ nhục tôi, anh ta còn xúc phạm linh hồn người cha mà anh đang cố gắng minh oan! Anh muốn tôi cúi đầu và chấp nhận sự đe dọa đó sao?”

“Tôi muốn cô sống sót!” Hạo Thiên hét lên, lần đầu tiên anh ta mất kiểm soát giọng nói của mình.

An Nhiên nhìn vào nỗi sợ hãi trong mắt anh ta—nỗi sợ hãi mất đi cô. Cô biết, cảm xúc này là thật, vượt ra ngoài mọi hợp đồng.

“Nếu anh sợ tôi chết, vậy thì hãy tin tưởng tôi. Tôi không phải là cha anh. Tôi sẽ không gục ngã vì những mánh khóe bẩn thỉu. Tôi sẽ chiến đấu,” An Nhiên nói, cô đưa tay chạm vào khuôn mặt lạnh lùng của anh ta.

Khoảnh khắc đó, mọi ranh giới, mọi quy tắc, mọi điều khoản trong hợp đồng đều tan vỡ. Sự tức giận, sự sợ hãi, sự ngưỡng mộ và sự đồng cảm bùng nổ thành một cảm xúc duy nhất không thể kiềm chế.

Hạo Thiên nắm lấy tay cô, xiết chặt. Anh ta cúi xuống, và môi anh ta chạm vào môi cô.

Đó không phải là nụ hôn lãng mạn, mà là một nụ hôn mãnh liệt, tuyệt vọng của hai chiến binh vừa thoát khỏi hiểm nguy. Nó là sự thừa nhận rằng họ đã vượt qua mối quan hệ giả dối để trở thành một thể thống nhất không thể tách rời.

Họ hôn nhau dưới ánh trăng mờ nhạt trên sân thượng, và nụ hôn đó là điểm gây nứt đầu tiên trong hợp đồng hôn nhân lạnh lẽo.

Khi họ buông nhau ra, cả hai đều thở dốc. Hạo Thiên đặt trán mình vào trán An Nhiên.

“Tôi xin lỗi,” anh ta thì thầm, giọng anh ta khàn đặc.

“Vì điều gì? Vì đã vi phạm quy tắc 30-50 cm?” An Nhiên hỏi, giọng cô cũng run rẩy.

“Vì đã không nhận ra cô quan trọng với tôi đến mức nào, Kiều An Nhiên.”

Anh ta không nói ‘tôi yêu cô’, nhưng lời thú nhận đó còn chân thật và nặng nề hơn. Nó là sự thú nhận của một người đã luôn tự nhủ rằng trái tim mình đã chết.

Manh Mối Từ Nhật Ký

Sáng hôm sau, An Nhiên thức dậy với cảm giác bối rối. Nụ hôn đêm qua đã thay đổi mọi thứ. Họ không còn có thể đối xử với nhau như những đối tác kinh doanh nữa.

Cô xuống studio, nơi Hạo Thiên đã chờ sẵn, mặc vest chỉnh tề. Khuôn mặt anh ta lạnh lùng như thường lệ, nhưng đôi mắt anh ta không thể che giấu được sự dịu dàng.

“Tôi đã có kết quả sơ bộ từ nhật ký,” An Nhiên nói, cố gắng tập trung vào công việc. “Cha anh đã nhắc đến một cái tên nhiều lần: ‘Tiểu Hà’. Ông ấy nói rằng ‘Tiểu Hà’ là người vẽ nên bầu trời của ông ấy, và cô ấy đã rời đi ngay khi cơn bão tài chính ập đến. Ông ấy viết: ‘Cô ấy không phải là kẻ phản bội, cô ấy là nạn nhân. Tôi không thể để cô ấy bị liên lụy’.”

Hạo Thiên nắm chặt tay. “Tiểu Hà. Một cái tên quá phổ biến.”

“Đúng. Nhưng Mỹ Anh vừa gửi cho tôi một thông tin. Có một nghệ nhân làm gốm và tranh sơn dầu tên là Lưu Hà đã làm việc tại một dự án cộng đồng nhỏ gần Vịnh Lăng Sương, vào đúng 20 năm trước. Sau đó, cô ta biến mất khỏi giới nghệ thuật.”

An Nhiên đưa cho anh ta một bức ảnh cũ. Trong ảnh là một người phụ nữ trẻ, có đôi mắt buồn và nụ cười rạng rỡ. Cô ta đang đứng trước một ngọn hải đăng cũ.

Hạo Thiên nhìn vào bức ảnh. Khuôn mặt anh ta tái nhợt.

“Đó là… Lưu Hà. Cô ấy có thể chính là ‘ánh sáng chỉ đường’.” Hạo Thiên lẩm bẩm.

“Hơn thế nữa,” An Nhiên tiếp tục. “Cô ta có một người thân là kế toán viên tại một công ty nhỏ đã bị phá sản bởi Tập đoàn Lâm Thị ngay trước khi vụ tham ô của cha anh xảy ra. Lâm Thiệu Quốc đã lợi dụng cô ta để đạt được mục đích của mình.”

Mảnh ghép cuối cùng đã khớp. Lưu Hà không phải là tình nhân, mà là một cái bẫy hoàn hảo được dàn dựng để đẩy Lâm Hạo Quân vào sự suy sụp tinh thần, tạo điều kiện cho Lâm Thiệu Quốc chiếm đoạt tài sản.

Hạo Thiên ngước nhìn An Nhiên, trong mắt anh ta không chỉ là sự biết ơn, mà còn là một sự cam kết sâu sắc.

“Cô đã làm được, Kiều An Nhiên. Cô đã tìm ra manh mối mà tôi tìm kiếm suốt mười năm qua,” anh ta nói. “Vậy bây giờ, chúng ta sẽ làm gì?”

“Chúng ta sẽ đi tìm Lưu Hà,” An Nhiên đáp. “Cô ấy là nạn nhân, và cô ấy cũng là nhân chứng duy nhất còn sống để minh oan cho cha anh. Và lần này, anh sẽ không đi một mình. Đồng đội không bao giờ bỏ rơi nhau.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×