Lâm Nhã Ca bước ra khỏi cửa thang máy, cảm giác nhịp tim đập nhanh hơn một nhịp. Trời thu tháng mười, gió nhẹ thổi, nhưng trong lòng cô lại dấy lên một sự hứng khởi khó tả. Đây là lần đầu tiên cô được mời tham dự sự kiện thời trang quan trọng tại Thượng Hải – nơi quy tụ những nhà thiết kế, thương gia và giới truyền thông hàng đầu Trung Quốc.
Cô mặc một bộ váy liền thanh lịch màu xanh ngọc bích, đơn giản nhưng tinh tế. Mái tóc dài được búi nửa, lộ ra đôi bông tai nhỏ lấp lánh. Nhìn vào gương, cô tự nhủ: “Đây là cơ hội của mình. Nhã Ca, hãy làm tốt nhé.”
Sự kiện diễn ra tại một khách sạn 5 sao trên đường phố trung tâm, nơi ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu qua các bức tường kính, khiến khung cảnh vừa sang trọng vừa huyền ảo. Khi bước vào sảnh chính, Nhã Ca không khỏi ngẩn người. Những người mẫu, nhà thiết kế, nhà báo và các doanh nhân giàu có đều hiện diện, tất cả như đang di chuyển trong một bức tranh sống động của thời trang và hào quang.
Ngay khi cô vừa tiến vào khu vực tiếp đón, một tiếng nói trầm và lạnh cắt ngang không khí:
“Cô là… Lâm Nhã Ca?”
Nhã Ca quay lại, đôi mắt ánh lên sự cảnh giác. Người đàn ông đứng trước mặt cô không cao quá mức, nhưng khí chất toát ra khiến cô khó có thể rời mắt. Anh mặc bộ vest đen vừa vặn, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt sâu thẳm như có thể xuyên thấu tâm hồn người khác. Đây chính là Hạ Tử Dạ – thiếu gia của tập đoàn Hạ thị, nổi tiếng vừa lạnh lùng vừa quyền lực, mà bất cứ ai trong giới thượng lưu cũng phải dè chừng.
“Vâng, tôi là Nhã Ca,” cô đáp, giọng vừa lễ phép vừa giữ khoảng cách.
Anh nhếch môi, nụ cười thoáng qua nhưng không đủ để làm mềm bớt vẻ nghiêm nghị:
“Nghe nói cô vừa tốt nghiệp ngành thiết kế. Có thể cho tôi xem vài mẫu thiết kế không?”
Nhã Ca hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng thu thập bình tĩnh. Cô biết, đây không chỉ là lời hỏi thông thường; bất cứ đánh giá nào từ Hạ Tử Dạ cũng có thể quyết định tương lai sự nghiệp của cô. Cô rút điện thoại, mở ra vài bản thiết kế cô đã chuẩn bị từ trước, vừa trình bày vừa giải thích từng ý tưởng.
Hạ Tử Dạ nhìn chăm chú, đôi mắt không rời khỏi màn hình. Sau vài phút, anh gập lại điện thoại, giọng vẫn lạnh lùng:
“Khá, nhưng hơi an toàn. Tôi muốn thấy cái gì đó đột phá hơn, khiến người ta nhớ mãi.”
Nhã Ca nhíu mày, không vừa ý với nhận xét này. Trong lòng cô tự nhủ: “Cái gì đột phá mới khiến anh ta hài lòng đây?” Nhưng cô vẫn bình tĩnh:
“Tôi sẽ thử sức với hướng đi mới. Cảm ơn anh đã góp ý.”
Hạ Tử Dạ không trả lời nữa, chỉ lướt qua cô một cái nhìn sâu sắc như muốn đọc hết suy nghĩ. Cảm giác đó khiến Nhã Ca vừa sợ vừa tò mò. Lần đầu tiên cô gặp một người có thể khiến trái tim cô rung lên, nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm thấy bất an.
Sự kiện tiếp tục, Nhã Ca di chuyển giữa các quầy trưng bày, gặp gỡ những người bạn đồng nghiệp, nhưng trong lòng cô vẫn nhớ ánh mắt lạnh lùng của Hạ Tử Dạ. Không hiểu sao, cảm giác đó vừa kích thích vừa gây áp lực.
Khi chương trình trình diễn thời trang bắt đầu, Nhã Ca đứng ở phía sau sảnh, quan sát mọi người. Người mẫu bước đi trên sàn catwalk, ánh đèn chiếu lên các bộ trang phục lộng lẫy, tạo nên không gian như trong mơ. Nhưng rồi, một tai nạn nhỏ xảy ra – một cô mẫu vấp ngã, gần như mất thăng bằng.
Chưa kịp phản ứng, Hạ Tử Dạ đã xuất hiện bên cạnh Nhã Ca, kéo cô ra một cách nhanh nhẹn, vừa tránh được sự va chạm vừa khiến cô đứng yên một cách an toàn. Cô giật mình, nhìn anh với sự ngạc nhiên lẫn ngưỡng mộ.
“Cẩn thận,” anh nói, giọng vẫn lạnh nhưng có một chút quan tâm.
Nhã Ca lắp bắp: “C-Cảm ơn anh…”
Khoảnh khắc ấy, trái tim cô đập nhanh, một cảm giác lạ lùng len lỏi. Cô tự hỏi, tại sao một người vừa lạnh lùng vừa khó gần như Hạ Tử Dạ lại khiến cô vừa e dè vừa hứng thú đến vậy?
Sự kiện kết thúc trong ánh đèn lung linh, người tham dự dần rời đi. Nhã Ca ra ngoài, hít một hơi sâu, tự nhủ rằng đây chỉ là lần gặp gỡ đầu tiên. Nhưng định mệnh dường như đã âm thầm bắt đầu, kéo hai con người hoàn toàn khác biệt vào cùng một quỹ đạo.
Khi Nhã Ca quay đầu nhìn lại, hình bóng Hạ Tử Dạ vẫn đứng đó, lặng lẽ quan sát đám đông, như thể đang chờ đợi một điều gì đó. Và chính khoảnh khắc ấy, trong lòng cô, một niềm tò mò vừa sợ hãi vừa háo hức trỗi dậy. Cô biết, cuộc gặp gỡ này sẽ thay đổi mọi thứ trong cuộc đời mình – và có thể, từ đây, một câu chuyện tình yêu đầy lãng mạn nhưng cũng không kém phần sóng gió sẽ bắt đầu.
Đêm Thượng Hải tĩnh lặng nhưng lại rộn ràng trong lòng Nhã Ca. Ánh đèn đường phản chiếu trên mặt hồ, lấp lánh như những lời hứa chưa nói. Cô bước đi, không hề hay biết rằng, phía xa kia, Hạ Tử Dạ cũng đang theo dõi từng bước chân cô, ánh mắt vừa quan sát vừa trầm lắng, như muốn ghi nhớ tất cả.
Gặp gỡ định mệnh, đôi khi chỉ là khoảnh khắc. Nhưng khoảnh khắc ấy đủ để thay đổi cả đời người…