duyên trường xuân

Chương 2: Hiểu lầm đầu đời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lâm Nhã Ca trở về văn phòng nhỏ của mình, vẫn còn mang theo cảm giác bối rối sau buổi sự kiện tối qua. Mái tóc cô hơi rối, nhưng đôi mắt long lanh đầy quyết tâm. Cô thở sâu, tự nhủ: “Không được để bị ấn tượng bởi một người đàn ông lạnh lùng như vậy. Hãy tập trung vào sự nghiệp.”

Nhưng định mệnh, dường như, lại không muốn cho cô bình yên quá sớm.

Khi cô vừa mở email công ty, một thông báo khẩn từ bộ phận PR hiện lên:

“Lâm Nhã Ca, hôm nay sẽ có buổi gặp gỡ với tập đoàn Hạ thị để trình bày ý tưởng thiết kế mới. Hãy chuẩn bị kỹ.”

Nhã Ca nhíu mày, cảm giác vừa hứng khởi vừa lo lắng. Buổi gặp gỡ trực tiếp với Hạ Tử Dạ – người mà cô chưa kịp hiểu nhiều – khiến trái tim cô lồng lộn. Cô nhanh chóng chuẩn bị một bộ hồ sơ gồm các mẫu thiết kế thử nghiệm, ý tưởng mới mẻ nhưng vẫn giữ được sự tinh tế vốn có.

Cuộc gặp gỡ đầy hiểu lầm

Đến phòng họp tại tòa nhà cao tầng của Hạ thị, Nhã Ca được dẫn đến một căn phòng kính hiện đại, nơi Hạ Tử Dạ đã đứng chờ từ trước. Anh vẫn mặc vest đen, vẻ mặt nghiêm nghị như một bức tượng sống. Nhưng lần này, ánh mắt anh không còn chỉ lướt qua cô như hôm qua, mà dừng lại, nhìn cô thật lâu, khiến cô không khỏi bối rối.

Cô nhanh chóng mở hồ sơ, trình bày từng ý tưởng thiết kế. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ cho đến khi một chi tiết quan trọng bị hiểu lầm.

“Ý tưởng này…” Hạ Tử Dạ cắt ngang, giọng lạnh lùng. “Có vẻ giống phong cách của một nhà thiết kế nổi tiếng khác. Cô có chắc đây là sáng tạo của mình không?”

Nhã Ca sửng sốt. Cô không ngờ rằng Hạ Tử Dạ lại nghi ngờ mình đạo nhái. Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Đây hoàn toàn là ý tưởng của tôi, anh có thể xem bản vẽ chi tiết và quá trình thiết kế. Tôi cam đoan không sao chép ai cả.”

Nhưng Hạ Tử Dạ không dễ bị thuyết phục. Anh gập hồ sơ lại, ánh mắt sắc lạnh:

“Người mới, nếu muốn tồn tại trong ngành này, trước hết phải biết cách tôn trọng nguyên bản và luật chơi. Tôi không đánh giá thấp cô, nhưng tôi cũng không muốn lãng phí thời gian với người không đáng tin.”

Nhã Ca cảm giác máu nóng dâng lên. Đây là lần đầu tiên cô gặp một người vừa nghiêm khắc, vừa lạnh lùng đến mức khiến cô cảm thấy nhỏ bé. Cô không hề biết, rằng trong mắt Hạ Tử Dạ, đây chỉ là cách thử lòng người mới.

Bối rối và thất vọng

Sau buổi gặp gỡ, Nhã Ca rời khỏi tòa nhà Hạ thị, bước đi trên đường phố đông đúc của Thượng Hải, trái tim nặng trĩu. Cô cảm thấy thất vọng và tổn thương, tự hỏi liệu mình có đủ khả năng để bước vào thế giới của Hạ Tử Dạ hay không.

Trong khi đó, Hạ Tử Dạ quay về văn phòng, ánh mắt vẫn ám ảnh hình bóng Nhã Ca. Anh biết cô không đạo nhái, nhưng anh muốn thử cô, xem cô có đủ bản lĩnh để đứng vững trước những thử thách, trước những hiểu lầm trong giới thời trang khắc nghiệt.

Một cuộc gặp bất ngờ tại quán cà phê

Chiều hôm đó, Nhã Ca ghé vào một quán cà phê nhỏ ven đường, vừa muốn uống chút gì đó để giải tỏa căng thẳng, vừa muốn suy nghĩ lại về những gì vừa xảy ra. Cô ngồi một mình, nhìn ra ngoài cửa kính, thấy dòng xe cộ hối hả.

Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên:

“Lâm Nhã Ca?”

Cô quay lại, kinh ngạc khi thấy Hạ Tử Dạ đang đứng đó, tay cầm một tách cà phê. Ánh mắt anh nhìn cô, không còn lạnh lùng như lúc gặp trong phòng họp, mà có chút… khó hiểu, nhẹ nhàng.

“Anh… anh đến đây làm gì?” cô hỏi, vừa bối rối vừa cảnh giác.

Hạ Tử Dạ đưa tách cà phê ra: “Uống đi. Tôi thấy cô căng thẳng. Một chút đồ uống sẽ giúp cô bình tĩnh hơn.”

Nhã Ca hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối. Cô nhận tách cà phê, cảm giác hơi ấm lan tỏa. Lạ kỳ thay, cô cảm thấy lòng mình dịu lại.

Anh ngồi xuống, giọng trầm:

“Hôm nay, trong buổi họp, tôi đã nói những lời hơi… khó nghe. Tôi không hề nghi ngờ năng lực của cô. Chỉ là, tôi muốn biết cô có đủ kiên cường và bản lĩnh để đứng vững trước áp lực, trước hiểu lầm. Trong ngành này, đôi khi, hiểu lầm là điều không tránh khỏi.”

Nhã Ca nhìn anh, tim đập nhanh. Cô không ngờ rằng lời nhận xét nghiêm khắc hôm nay lại xuất phát từ một lý do khác: thử thách, chứ không phải khinh thường.

“Vậy… anh chỉ đang thử tôi?” cô hỏi, vừa ngạc nhiên vừa nhẹ nhõm.

Hạ Tử Dạ nhếch môi, nụ cười thoáng qua hiếm hoi xuất hiện: “Có thể xem như vậy.”

Bắt đầu từ hiểu lầm

Khoảnh khắc ấy, Nhã Ca nhận ra một điều quan trọng: đôi khi, những hiểu lầm đầu tiên lại chính là bước đệm để hai con người hiểu nhau sâu hơn. Dù ban đầu có áp lực, bối rối hay tổn thương, nhưng nếu đủ kiên nhẫn, đủ tin tưởng, thì mỗi thử thách đều trở thành cơ hội.

Họ ngồi đó, giữa quán cà phê nhỏ, không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng nhạc nhẹ nhàng. Hạ Tử Dạ quan sát Nhã Ca, ánh mắt trầm tư nhưng dịu dàng hơn bao giờ hết. Cô cũng nhìn anh, vừa e dè vừa tò mò. Một sự kết nối vô hình bắt đầu hình thành, dù cả hai chưa nói ra lời nào về cảm xúc thật sự.

Nhã Ca hít sâu, tự nhủ: “Có lẽ, gặp gỡ anh không phải là sự trùng hợp. Đây là định mệnh, và tôi phải chuẩn bị cho những gì sắp tới.”

Còn Hạ Tử Dạ, trong lòng, cũng nghĩ: “Cô gái này, vừa mạnh mẽ vừa ngây thơ… sẽ là một thử thách lớn, nhưng cũng có thể là điều duy nhất khiến trái tim tôi rung động.”

Buổi chiều dần trôi, ánh hoàng hôn nhuộm vàng khắp thành phố. Hai con người, tưởng chừng như xa lạ và đối lập, lại cùng ngồi trong một khoảnh khắc yên bình, chưa biết rằng những thử thách, những hiểu lầm khác sẽ còn đến, nhưng đồng thời, những cảm xúc khó gọi tên cũng bắt đầu len lỏi vào trái tim họ.

Hiểu lầm đầu đời, đôi khi chính là bước đầu để mở ra trái tim…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×