Sáng hôm sau, Lâm Nhã Ca thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Cô nhớ đến ánh mắt trầm tư và lời nhận xét hàm chứa sự quan tâm hôm trước của Hạ Tử Dạ, cảm giác đó vẫn còn lạ lùng len lỏi trong tim.
Cô tự nhủ: “Anh ấy… có lẽ không hẳn chỉ lạnh lùng. Mình phải học cách đọc hiểu anh ấy, nhưng đừng để cảm xúc chi phối.”
Nhã Ca bước vào công ty với tinh thần tập trung tối đa. Trong vài ngày qua, cô đã học được cách quan sát Hạ Tử Dạ, nhận biết cử chỉ, ánh mắt và thái độ của anh trong công việc. Nhưng hôm nay, mọi thứ dường như khác.
Một buổi sáng bất ngờ
Khi Nhã Ca đang chuẩn bị bản thiết kế cho buổi thử mẫu, cô nhận được tin nhắn:
"Vào phòng họp tầng 5, có việc quan trọng."
Dấu hiệu quen thuộc – đây chắc chắn là Hạ Tử Dạ. Cô cảm thấy tim đập nhanh, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Bước vào phòng họp, cô thấy Hạ Tử Dạ đứng cạnh một bản mẫu mới, tay cầm bút chì, ánh mắt nhìn chăm chú vào các chi tiết. Anh không quay lại khi cô bước vào, nhưng giọng nói trầm ấm vang lên:
“Để tôi xem cô làm thế nào.”
Nhã Ca hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh trình bày ý tưởng. Cô giải thích từng chi tiết: cách sử dụng chất liệu, đường cắt, phối màu và cách tạo điểm nhấn độc đáo.
Hạ Tử Dạ nhìn chăm chú, thi thoảng nhíu mày, rồi gật nhẹ. Sau một hồi, anh nói:
“Cô đã tiến bộ. Nhưng còn thiếu một thứ – cảm xúc.”
Nhã Ca nhíu mày, chưa hiểu ý anh.
“Cảm xúc?” cô hỏi, giọng hơi bối rối.
Hạ Tử Dạ tiến đến gần, giọng trầm và chậm:
“Thiết kế không chỉ là hình dáng hay màu sắc. Nó phải chạm vào người xem, khiến họ cảm nhận được điều gì đó. Khi cô thêm cảm xúc, tôi sẽ thấy được cô – không chỉ là một nhà thiết kế, mà là con người thực sự.”
Nhã Ca cảm thấy tim mình rung lên, lần đầu tiên cô nghe một lời nhận xét vừa nghiêm túc vừa… gần gũi đến vậy. Ánh mắt Hạ Tử Dạ dịu dàng hơn bao giờ hết, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ trầm tư và sâu sắc.
Một khoảnh khắc tình cờ
Sau buổi họp, Nhã Ca mang các mẫu thiết kế xuống phòng thử. Trong lúc cô bận rộn, một cơn gió mạnh từ cửa sổ thổi vào, làm một số mẫu bị xáo trộn.
Trước khi cô kịp phản ứng, Hạ Tử Dạ đã nhanh chóng đến, cẩn thận chỉnh lại từng mẫu vải, vừa khéo léo vừa nhanh nhẹn. Nhã Ca đứng nhìn, cảm giác lạ lùng len lỏi trong tim.
“Cảm ơn anh…” cô nói, giọng hơi run.
Hạ Tử Dạ không trả lời ngay, chỉ nhíu mày tập trung vào công việc. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Nhã Ca cảm nhận được sự quan tâm thực sự – một quan tâm không lời nhưng đủ để chạm vào trái tim cô.
Cô nhận ra rằng, anh không cần nói nhiều, chỉ bằng hành động nhỏ cũng khiến cô cảm nhận được sự gần gũi và ấm áp.
Hiểu lầm ban đầu được gỡ bỏ
Chiều hôm đó, Nhã Ca ngồi trong phòng làm việc, suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Cô nhớ lại buổi gặp gỡ đầu tiên, khi Hạ Tử Dạ nghi ngờ cô đạo nhái ý tưởng. Lúc ấy, cô cảm thấy tổn thương và bực bội, nhưng giờ đây, khi nhìn lại, cô hiểu ra: anh chỉ đang thử cô, muốn thấy cô đủ bản lĩnh để đứng vững.
Một tin nhắn đến từ Hạ Tử Dạ khiến cô hơi giật mình:
"Tối nay ở sảnh khách sạn Crown, có buổi tiệc nội bộ. Tôi muốn cô tham gia."
Nhã Ca hơi ngạc nhiên. Tại sao anh lại mời cô? Cô đoán đây là cơ hội để học hỏi thêm, nhưng cũng cảm thấy chút hồi hộp.
Buổi tiệc nội bộ và sự gần gũi
Tối hôm đó, cô bước vào sảnh khách sạn, nơi ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên những bộ trang phục lộng lẫy. Hạ Tử Dạ đã đứng chờ từ trước, vẻ ngoài nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại ấm áp hơn thường ngày.
Anh tiến đến, đưa tay ra:
“Đi cùng tôi.”
Nhã Ca hơi ngập ngừng nhưng nắm tay anh, cảm giác ấm áp lan tỏa. Trong suốt buổi tiệc, Hạ Tử Dạ không rời cô nửa bước, quan sát cô giới thiệu ý tưởng với các nhà thiết kế khác, thi thoảng đặt câu hỏi nhẹ nhàng nhưng tinh tế, khiến Nhã Ca vừa học hỏi vừa cảm thấy thoải mái.
Ở một khoảnh khắc riêng tư, khi cô đứng bên cửa sổ nhìn ra thành phố, Hạ Tử Dạ bất ngờ đứng bên cạnh:
“Cô biết không, đôi khi tôi không phải nghiêm khắc hay lạnh lùng. Tôi chỉ muốn bảo vệ người tôi quan tâm, và nhìn thấy họ tiến bộ.”
Nhã Ca quay lại, ánh mắt anh nhìn cô trầm ấm, sâu sắc. Lời nói ấy như chạm vào trái tim cô, khiến cô cảm nhận được sự chân thành hiếm hoi của Hạ Tử Dạ.
Bắt đầu rung động
Khoảnh khắc đó, Nhã Ca nhận ra một điều: cô bắt đầu rung động trước Hạ Tử Dạ, không chỉ bởi khí chất và quyền lực, mà còn bởi những hành động quan tâm thầm lặng, sự tinh tế và sâu sắc trong con người anh.
Cô cảm thấy trái tim mình vừa lạ lùng vừa ấm áp. Lần đầu tiên, một người đàn ông vừa lạnh lùng vừa tinh tế lại có thể khiến cô rung động, nhưng cũng khiến cô cảnh giác.
Hạ Tử Dạ, đứng bên cạnh, cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt Nhã Ca. Anh biết, khoảnh khắc này sẽ đánh dấu bước ngoặt trong mối quan hệ của họ. Không còn chỉ là hiểu lầm hay thử thách, mà là sự bắt đầu của một cảm xúc khó gọi tên – một cảm xúc chạm vào trái tim cả hai.
Kết thúc chương
Đêm Thượng Hải tĩnh lặng, ánh đèn vàng lấp lánh khắp thành phố. Nhã Ca bước ra khỏi khách sạn, lòng vừa hạnh phúc vừa bối rối. Cô biết, từ đây, mọi thứ sẽ không còn đơn giản – sự nghiệp, cảm xúc, và mối quan hệ với Hạ Tử Dạ đều bắt đầu một bước ngoặt mới.
Cô mỉm cười, tự nhủ: “Có lẽ, chạm vào trái tim anh, cũng chính là cách trái tim tôi mở ra…”
Và chính trong khoảnh khắc yên bình ấy, định mệnh đã bắt đầu len lỏi, dần dần kéo hai con người tưởng chừng xa lạ lại gần nhau hơn, mở ra một chương mới đầy lãng mạn nhưng cũng không thiếu sóng gió.