Sài Gòn vào những ngày cuối tháng mười mang theo cái lạnh se sắt rất riêng. Gió thổi qua từng tán cây, len vào cả những góc phố tưởng chừng đã quá quen thuộc. Hạ An kéo cao cổ áo, bước chậm qua con hẻm nhỏ dẫn về căn hộ của mình. Chiếc balo vắt hờ trên vai, lòng cô nhẹ tênh nhưng cũng trống rỗng đến lạ.
Sáu năm trôi qua kể từ ngày Dương Khải rời đi. Sáu năm, đủ để một đứa con gái từ bỏ sự yếu mềm, đủ để trái tim đã từng vụn vỡ biết cách tự lành lại. Nhưng đôi khi, chỉ cần một bài hát cũ, một mùi hương quen, hay thậm chí là dáng người lướt ngang trên phố… cũng đủ khiến mọi lớp băng trong lòng Hạ An rạn nứt.
Cô vẫn còn nhớ, rõ mồn một cái buổi sáng tháng bảy năm ấy. Dương Khải nói sẽ đi công tác vài tuần, nhưng rồi anh biến mất không lời từ biệt. Không cuộc gọi, không tin nhắn, không một dấu hiệu nào cho thấy anh còn tồn tại trong thế giới của cô. Hạ An như người mất phương hướng, chạy khắp nơi tìm anh, gọi cho bạn bè anh, nhắn tin cả cho mẹ anh… nhưng đáp lại, chỉ là im lặng.
Cô đã khóc suốt một tuần liền, rồi tự ép mình phải tỉnh táo, phải tiếp tục sống. Mỗi ngày là một cuộc chiến với ký ức. Và trong mỗi giấc ngủ, cái tên “Dương Khải” vẫn kịp quay về.
“An, mai nhớ họp sớm nha, đối tác là bên Quốc Tế Alpha, nghe đâu sếp mới bên đó là người Việt mình đó.”
Giọng Mai vang lên từ bàn làm việc bên cạnh, kéo Hạ An ra khỏi mớ hồi ức đang giằng xé trong lòng.
“Ừ, mình biết rồi. Tài liệu mình chuẩn bị xong cả rồi.”
Cô mỉm cười, che giấu đi cái chùng xuống trong ánh mắt. Gần đây, cô hay mơ thấy Dương Khải. Mơ thấy anh đứng phía bên kia đường, chỉ cách nhau vài bước nhưng cô không tài nào gọi nổi.
Hạ An lắc đầu, tự nhủ lòng: Dương Khải chỉ là quá khứ. Và cô thì đã học được cách sống không có anh.
Buổi họp hôm sau diễn ra trong một khách sạn 5 sao ở trung tâm. Hạ An bước vào phòng họp, dáng vẻ chuyên nghiệp và tự tin. Nhưng khoảnh khắc cánh cửa mở ra, khi người đại diện bên đối tác bước vào – cô khựng lại.
Dương Khải.
Anh vẫn cao lớn như xưa, ánh mắt trầm tĩnh, mái tóc đã cắt ngắn hơn và bộ vest xám càng khiến anh trở nên xa cách. Nhưng cô nhận ra anh ngay – bởi vì, làm sao trái tim có thể quên người nó từng yêu nhiều đến thế?
Dương Khải cũng dừng lại khi ánh mắt họ chạm nhau. Một giây. Hai giây. Ba giây.
Cả hai đều không nói gì, chỉ có một tia chớp mờ thoáng qua trong đáy mắt anh. Anh nghiêng đầu, khẽ gật nhẹ như thể đây là lần đầu họ gặp nhau.
Hạ An cũng gật đầu, giữ nguyên nụ cười xã giao.
Trong căn phòng đầy người, không ai nhận ra giữa họ vừa có một cơn địa chấn nhỏ. Nhưng trái tim Hạ An thì biết, nó đã đập lệch mất một nhịp.
Buổi họp kết thúc sau hai tiếng đồng hồ căng thẳng. Dương Khải chuyên nghiệp, sắc bén, và tuyệt nhiên không để lộ một chút cảm xúc cá nhân nào. Hạ An cũng vậy. Cô không nhìn anh thêm lần nào nữa, chỉ chuyên chú vào tài liệu và những câu trả lời mẫu mực.
Nhưng đến khi bước ra khỏi phòng, khi cánh cửa sập lại phía sau, Hạ An đứng dựa lưng vào tường, trái tim cô đập hỗn loạn.
Dương Khải… tại sao anh lại quay về?
Và quan trọng hơn… Anh có từng hối hận không, vì đã rời bỏ em?