Hạ An về đến nhà khi trời đã ngả về chiều. Bầu trời Sài Gòn mùa này không còn trong xanh rực rỡ như tháng trước, mà phủ một lớp xám nhàn nhạt, như chính cảm xúc của cô. Cô đặt túi xách xuống bàn, mở cửa kính, để làn gió nóng hầm hập bên ngoài len vào căn hộ tầng mười một, rồi ngồi lặng lẽ trên ghế sô pha, mắt vô hồn nhìn xuống phố.
Cô từng nghĩ mình sẽ mạnh mẽ hơn nếu một ngày gặp lại Dương Khải. Nhưng thật ra, cô đã không mạnh mẽ. Cô chỉ lặng thinh, trốn vào vai một người xa lạ. Năm năm rồi, ấy vậy mà khi nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim cô vẫn lặng đi một nhịp.
Dương Khải đứng đó, trong chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng, nét mặt chững chạc hơn xưa, nhưng vẫn là ánh mắt dịu dàng từng khiến cô gục ngã. Anh nhìn cô bằng ánh mắt không rõ là bất ngờ, xót xa hay nuối tiếc, nhưng rõ ràng là không xa lạ. Người ta bảo thời gian sẽ làm mọi thứ phai màu, nhưng có lẽ chỉ đúng với kỷ niệm. Còn cảm xúc, nếu chưa từng được xóa bỏ, thì vẫn mãi vẹn nguyên.
Hạ An tựa đầu vào ghế, khẽ nhắm mắt lại. Cô từng mong có một ngày được hỏi anh: “Vì sao lại rời đi không một lời?” Nhưng hôm nay, khi đứng trước anh, cô lại không đủ dũng khí. Không phải vì cô còn yêu, mà là vì cô sợ… nếu anh nói ra lý do, thì tất cả những năm tháng cô cố gắng quên đi sẽ sụp đổ.
Tiếng điện thoại rung nhẹ cắt ngang dòng suy nghĩ. Là tin nhắn từ Mai – cô bạn thân làm cùng công ty.
“An, mai nhớ mang hồ sơ cho phòng dự án nhé. À, hôm nay mày ổn không?”
Hạ An cười nhạt, tay lướt bàn phím:
“Ổn. Gặp lại người quen cũ thôi.”
“Là… Dương Khải hả?”
Cô ngập ngừng một chút rồi đáp lại bằng một biểu tượng mặt cười khô khốc. Mai là người chứng kiến Hạ An đau đến thế nào khi Dương Khải biến mất không một lời. Cô từng dọn dẹp những mảnh ký ức mà An ném khắp phòng, từng ngồi cạnh An cả đêm chỉ để cô khóc, từng cầm điện thoại gọi hàng trăm cuộc cho anh – dù không ai bắt máy.
Và cũng chính Mai là người kéo An ra khỏi hố sâu ấy, đẩy cô bước vào thế giới trưởng thành, trở nên cứng rắn, đẹp đẽ và độc lập như hôm nay.
Hạ An đứng dậy, mở tủ lấy chai rượu. Cô không uống nhiều, chỉ nhấp môi một chút. Rượu đắng, như kỷ niệm cũ. Trên kệ sách, một cuốn sổ nhỏ màu nâu nằm gọn trong góc. Đó là nhật ký năm cuối đại học – nơi cô viết những dòng vụng về về mối tình đầu, về Dương Khải. Đã nhiều lần cô muốn vứt nó đi, nhưng rốt cuộc vẫn giữ lại, như giữ lại một phần thanh xuân.
Tiếng chuông cửa vang lên. Bất chợt, tim cô thắt lại.
Cô không đợi ai. Mà đúng hơn, không ai đến tìm cô giờ này cả.
Cô bước chậm ra cửa, tay còn cầm ly rượu chưa uống hết. Mở ra – là Dương Khải.
Anh đứng đó, dưới ánh đèn vàng hành lang. Ánh mắt vẫn như cũ, nhưng nét mặt lại trầm hơn, mỏi mệt hơn.
— “Anh xin lỗi vì đến bất ngờ…” – Anh nói, giọng khẽ như gió thổi qua kẽ lá.
Hạ An siết ly rượu trong tay, cố giữ giọng bình tĩnh:
— “Không sao. Nhưng anh tìm tôi làm gì?”
Dương Khải im lặng trong vài giây. Anh nhìn cô, như đang nhìn vào một điều gì đó đã bỏ lỡ rất lâu.
— “Anh chỉ muốn… nói chuyện một chút. Nếu em cho phép.”
Hạ An lặng im. Cô biết mình nên từ chối. Nhưng đôi mắt kia – đôi mắt từng là cả bầu trời của cô – vẫn khiến cô mềm lòng.
Cô lùi lại, mở rộng cửa. Anh bước vào, không gian lại rơi vào tĩnh lặng.
Họ ngồi đối diện nhau. Giữa hai người là bàn kính và những năm tháng chưa từng nói ra.
— “Anh biến mất năm năm. Không một tin nhắn, không một lời giải thích. Bây giờ, anh định nói gì?” – Hạ An mở lời trước. Không trách móc, không oán giận. Chỉ là một câu hỏi.
Dương Khải cúi đầu, hai bàn tay đan vào nhau, khớp tay gồng chặt.
— “Anh đã sai. Lúc đó… có những chuyện xảy ra mà anh không muốn kéo em vào. Anh nghĩ biến mất là tốt nhất.”
— “Anh nghĩ mình là ai mà được quyền quyết định thay tôi?” – Giọng cô không to, nhưng đủ sức nặng.
Anh ngẩng đầu, mắt đỏ hoe. Hạ An chưa từng thấy anh yếu đuối như thế.
— “Anh xin lỗi… Thật lòng xin lỗi.”
Hạ An mím môi. Bao nhiêu năm, cô từng mong nghe được lời đó. Nhưng khi nó đến, lại chẳng còn ngọt ngào như cô tưởng. Bởi vì, giữa xin lỗi và bù đắp, là một quãng thời gian quá dài – đủ để giết chết một tình yêu.
Cô đứng dậy, đưa tay về phía cửa:
— “Tôi mệt rồi. Anh về đi. Chuyện cũ… cũng nên để nó cũ.”
Dương Khải chậm rãi đứng lên. Trước khi bước ra, anh quay lại:
— “Hạ An… nếu có một cơ hội nữa, anh nhất định sẽ không buông tay.”
Cửa khép lại sau lưng anh. Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng. Ly rượu trên tay cô rơi xuống sàn, vỡ vụn. Nhưng nước mắt – vẫn không rơi.