Ba ngày sau buổi gặp gỡ bà Phương, Hạ An xin nghỉ phép.
Cô khóa điện thoại, tắt liên lạc, rời khỏi Hà Nội. Không phải để trốn, mà là để tìm. Tìm câu trả lời cho một quá khứ mà chính cô cũng không ngờ mình là một phần trong đó.
Người cô tìm đầu tiên là Lâm – trợ lý cũ của ba cô năm xưa. Ông đã nghỉ hưu, sống ở một vùng ngoại thành Hải Phòng. Khi thấy cô xuất hiện trước cổng nhà, Lâm sững người. Cô gái mà ông từng nhìn thấy từ bé – giờ đây đã mang ánh mắt quá đỗi trưởng thành, nhưng cũng đầy tổn thương.
— “Cháu muốn hỏi về chuyện của ba cháu… năm đó rời Việt Nam vì lý do gì?”
Lâm im lặng hồi lâu, rồi ông chậm rãi rót nước.
— “Năm ấy, có một bản hợp đồng trị giá hàng triệu đô với tập đoàn Vĩnh Long – là nhà chồng tương lai của cô Phương lúc bấy giờ. Ba cháu – ông Hạ – là người phụ trách dự án. Nhưng vào phút chót, toàn bộ tài liệu biến mất, kèm theo khoản đầu tư bị rút hết không lý do. Vĩnh Long suýt phá sản.”
— “Và ba cháu bị nghi là người đứng sau?”
Lâm gật đầu.
— “Không ai có bằng chứng. Nhưng ba cháu chọn cách im lặng… và rút lui.”
— “Tại sao?” – Hạ An thốt lên. “Sao ông ấy không lên tiếng? Không kiện? Không làm rõ mọi thứ?”
Lâm nhìn cô với ánh mắt thương cảm:
— “Vì có một người khác đã nhận hết tội thay. Một người không đáng bị vấy bẩn.”
— “Là ai?”
— “Mẹ cháu.”
Hạ An như chết lặng.
Lâm kể: mẹ cô – khi ấy là phó phòng kế toán – đã đứng ra thừa nhận đã vô tình làm thất thoát dữ liệu. Cả công ty đều tin đó là sơ suất. Nhưng Lâm biết rất rõ, đó là một cú đòn chính trị được lên kế hoạch.
— “Người giật dây chuyện này là một nhân vật ở Vĩnh Long, nhưng sau đó lại bị chính mẹ Dương Khải – khi ấy còn là người yêu của chủ tịch – phát hiện và diệt sạch bằng cách bịt thông tin.”
— “Sao mẹ cháu không phản kháng?”
— “Vì bà ấy không muốn ông Hạ – người quá nóng nảy – lao vào tranh đấu rồi kéo cả nhà xuống. Bà ấy âm thầm chấp nhận, rồi lặng lẽ rút khỏi ngành sau đó.”
Giữa chiều gió lộng, Hạ An thấy tim mình như có một khoảng trống bị xé toạc. Mọi thứ mà cô từng tin tưởng – từng trách cứ – giờ đây hóa ra lại mang tên hy sinh.
Cô không khóc. Chỉ lặng im thật lâu.
Tối hôm đó, khi trở lại khách sạn nhỏ nơi cô tạm trú, Dương Khải đã ngồi chờ sẵn.
Anh tìm được cô nhờ định vị cũ từ điện thoại chung – thứ mà cô từng không muốn xoá.
— “Anh đến đây làm gì?” – Cô mệt mỏi hỏi.
— “Để nói với em... anh đã biết.”
Dương Khải kể: Anh vừa gặp người cũ của ba mình – một nhân vật chìm sâu trong hội đồng cổ đông Vĩnh Long ngày xưa. Những hồ sơ cũ, những bản fax còn lưu lại trong két an toàn ở nhà ông ta… đều dẫn đến một cái tên: Trịnh Gia Bảo – nguyên giám đốc điều hành khi ấy.
— “Lão ta tạo dựng một vụ dàn xếp, rồi đổ hết lên đầu ba em. Nhưng đáng sợ hơn, mẹ anh biết chuyện. Bà chọn cách im lặng, để giữ danh tiếng nhà họ Dương.”
— “Thế nên bà ấy mới căm hận em.” – Hạ An thì thầm. “Coi em là hậu quả của một kẻ từng khiến họ suýt mất tất cả.”
— “Nhưng giờ thì anh không thể im lặng nữa.” – Dương Khải nắm tay cô. “Chúng ta sẽ công khai mọi thứ. Kể cả khi mẹ anh không tha thứ. Kể cả khi bà ấy từ mặt anh.”
Hạ An rút tay ra.
— “Dương Khải, anh hiểu rõ cái giá của sự thật này không?”
— “Anh không sợ mất ai, ngoài em.”
Ánh mắt anh kiên định, như thể mọi dông bão đều không đủ để khiến anh quay lưng.
— “Em từng yêu anh như điên, Dương Khải à.” – Giọng cô nghẹn lại. “Nhưng chính vì yêu quá nhiều, nên khi mất đi, em không biết mình có đủ can đảm để yêu lại một lần nữa.”
— “Anh không cần em phải yêu lại như cũ.” – Anh tiến tới, khẽ đặt tay lên má cô. “Anh chỉ cần em cho anh một cơ hội... để yêu em đúng cách.”
Tim cô khẽ nhói lên.
Hạ An không nói thêm lời nào. Cô tựa vào vai anh – không phải tha thứ, cũng chẳng phải cam kết. Chỉ là một cái tựa nhẹ, giữa đêm đầy sương, như lời hứa nhỏ nhất trong vô vàn điều lớn lao chưa thể nói thành lời.