Trở về Hà Nội sau chuyến đi ngắn ngày, Hạ An cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Cô không còn gồng mình chống lại cảm xúc nữa. Dương Khải, dù có quá khứ đau lòng, nhưng anh của hiện tại – đang khiến cô dần tin rằng anh xứng đáng có thêm một cơ hội.
Nhưng cuộc sống vốn không bao giờ cho phép người ta an yên quá lâu.
Hôm ấy, khi Hạ An tan làm và bước ra khỏi tòa nhà công ty, cô bắt gặp một người phụ nữ đang đứng đợi ở lối vào. Người phụ nữ ấy nhìn cô, ánh mắt sắc bén, từng đường nét trên gương mặt đều gợi lên cảm giác quen thuộc một cách lạ lùng.
— “Cô là…?” – Hạ An hỏi, dù trong lòng đã đoán được một nửa.
— “Tôi là mẹ của Dương Khải.”
Câu nói ấy như một cái tát. Hạ An cứng đờ trong giây lát.
Bà Phương – mẹ của Dương Khải – mặc bộ áo dài lụa màu xám, cài trâm ngọc, thần thái cao ngạo và đầy quyền lực. Nhìn bà, Hạ An không cần hỏi cũng biết vì sao năm xưa mối tình của cô và Dương Khải lại kết thúc trong đau đớn như thế.
— “Tôi đến không phải để gây sự.” – Giọng bà đều đều, không cao không thấp. “Chỉ là muốn nói chuyện. Một lần cho rõ.”
Cả hai cùng vào một quán cà phê yên tĩnh ở gần đó. Bà Phương chọn vị trí trong góc khuất, ánh sáng đổ nghiêng khiến gương mặt bà vừa sắc lạnh vừa khó đoán.
— “Cô nghĩ, chỉ cần trở lại, cười cười nói nói với nó vài câu là có thể quay về như chưa từng có gì xảy ra sao?”
Hạ An không trả lời. Cô siết tay lại trong lòng.
— “Cô biết năm đó vì sao nó rời bỏ cô không?” – Bà nhìn thẳng vào mắt cô.
— “Vì mẹ.” – Hạ An bình tĩnh. “Vì mẹ không chấp nhận tôi. Vì mẹ nghĩ tôi không xứng.”
— “Không sai.” – Bà nhếch môi. “Nhưng không đủ.”
Lúc này, giọng bà trầm xuống, mang theo một bí mật chưa từng hé lộ:
— “Cô còn nhớ cha cô – ông Hạ Quốc Dũng – từng là đối tác làm ăn của gia đình tôi chứ?”
Hạ An gật đầu. Gương mặt cô bắt đầu căng thẳng.
— “Ông ta... từng khiến nhà tôi suýt phá sản vì một vụ lừa đảo. Dù không có chứng cứ để đưa ra tòa, nhưng chúng tôi biết rất rõ ai là người đứng sau.”
Trái tim Hạ An như ngừng đập một nhịp.
— “Mẹ đang nói dối.” – Cô thốt lên. “Ba tôi cả đời sống ngay thẳng...”
— “Vậy cô nghĩ vì sao ba cô đột ngột chuyển sang Singapore sống đến giờ không trở về?” – Bà Phương cắt ngang, giọng lạnh như băng. “Vì ông ấy biết nếu còn ở đây, tất cả sẽ bị phơi bày.”
Cả người Hạ An lạnh buốt. Cô không muốn tin. Không thể tin. Nhưng ánh mắt bà Phương không hề có dấu hiệu nói dối.
— “Năm đó, tôi không chỉ ngăn Khải vì cô không xứng. Mà còn vì tôi không cho phép một kẻ mang họ Hạ – con gái của người từng phản bội chúng tôi – bước vào nhà tôi thêm lần nữa.”
Im lặng kéo dài như một lớp sương mù nặng nề phủ lên bàn cà phê.
— “Và nếu cô vẫn còn tự trọng,” – bà đứng dậy, cầm túi xách – “hãy rời khỏi thằng bé, trước khi tôi ra tay.”
Tối hôm đó, Dương Khải đến tìm cô.
Hạ An mở cửa, gương mặt nhợt nhạt. Cô không nói lời nào, chỉ im lặng ngồi xuống ghế sofa.
— “Em ổn không?” – Anh hỏi, lo lắng. “Anh thấy sắc mặt em tệ lắm.”
— “Hôm nay mẹ anh đến tìm em.”
Không khí lập tức đặc lại.
— “Bà nói với em… về ba em.”
Dương Khải siết chặt tay, quay mặt đi, tránh ánh nhìn của cô.
— “Anh biết chuyện này đúng không?” – Hạ An hỏi, giọng khàn đặc. “Từ khi nào?”
— “Từ lúc anh còn ở Mỹ. Mẹ gửi hồ sơ cho anh, với đầy đủ chi tiết về vụ việc năm xưa. Anh đã từng không tin. Nhưng rồi... một phần trong anh lại sợ.”
— “Sợ gì?”
— “Sợ nếu tất cả là thật, thì anh không còn tư cách yêu em nữa.”
Một khoảng lặng dài buốt giá trôi qua.
Cuối cùng, cô hỏi:
— “Thế... giờ anh tin không?”
— “Không.” – Dương Khải nhìn thẳng vào mắt cô, kiên định. “Vì người anh yêu là em, không phải quá khứ của em.”
Hạ An quay đi, nước mắt chực trào nhưng cô cố gắng kiềm lại.
— “Yêu là chưa đủ, Dương Khải à. Chúng ta có thể vượt qua những tổn thương giữa hai người. Nhưng còn người thân, còn sự thật bị che giấu suốt bao năm thì sao?”
Anh đứng dậy, bước tới ôm lấy cô thật chặt từ phía sau.
— “Anh sẽ tìm ra sự thật. Nếu ba em thực sự vô tội, anh sẽ chứng minh. Còn nếu... nếu mọi chuyện đúng như mẹ anh nói, anh sẽ là người gánh tất cả, để em không phải mang thêm bất kỳ vết thương nào nữa.”
Hạ An nhắm mắt. Trong vòng tay anh, cô nghe thấy tiếng tim đập – không còn hoảng loạn, chỉ còn lại hy vọng.
Dù quá khứ có phức tạp đến đâu…
Chỉ cần họ còn nắm tay nhau, thì phía sau sai lầm, vẫn còn có thể bắt đầu lại.