An Nhiên hít thở sâu, cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh khi bước vào sảnh tiệc lộng lẫy của Tập đoàn Hoàng Kim. Cô là nhân viên tập sự trẻ nhất tại đây, và đêm nay là buổi chiêu đãi thường niên dành cho các cấp quản lý và nhân sự chủ chốt. Tiếng nhạc cổ điển dịu nhẹ, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên những chiếc ly pha lê và trang sức lấp lánh, tạo nên một không khí xa hoa mà cô chưa từng quen thuộc. An Nhiên cảm thấy chiếc váy dạ hội đơn giản của mình gần như "lạc quẻ" giữa rừng lụa là và vest bespoke.
Cô lách qua một nhóm người đang cười nói xôn xao, cố gắng tìm một góc khuất để quan sát. Áp lực vô hình đè nặng lên vai cô—cơ hội nghề nghiệp này là giấc mơ lớn, và cô phải chứng tỏ bản thân.
Sau đó, Lâm Nhã Băng xuất hiện.
Không cần tiếng trống hay lời giới thiệu, sự hiện diện của Nhã Băng đã tự động thu hút mọi ánh nhìn. Cô bước vào, không phải như một người tham dự, mà như người sở hữu cả không gian này. Chiếc váy đen ôm sát, cổ chữ V sâu tinh tế, tôn lên đường cong hoàn hảo và vóc dáng cao ráo. Mái tóc đen được búi cao quý phái, để lộ chiếc cổ thon và đôi hoa tai kim cương lấp lánh.
Nhã Băng là Giám đốc Sáng tạo của tập đoàn, một người phụ nữ quyền lực, lạnh lùng, và được mệnh danh là “Nữ hoàng Băng giá” của giới truyền thông. Ánh mắt cô sắc lạnh, luôn đánh giá mọi thứ một cách nhanh chóng.
An Nhiên đứng bất động. Cô đã gặp Nhã Băng trong các cuộc họp lớn, nhưng nhìn ở khoảng cách gần như thế này, cô cảm thấy như bị thôi miên. Sự tự tin toát ra từ Nhã Băng không chỉ là địa vị; đó là một sức hút nguyên thủy, gần như nguy hiểm.
Bất ngờ, Nhã Băng kết thúc cuộc trò chuyện với một đối tác cấp cao và bắt đầu bước về phía An Nhiên.
Tim An Nhiên đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô tự hỏi liệu mình có làm sai điều gì không.
"Trần An Nhiên," Nhã Băng gọi tên cô một cách trầm ấm, khiến mọi âm thanh xung quanh dường như im bặt.
An Nhiên lắp bắp: "Thưa... thưa Giám đốc."
Nhã Băng mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi và chỉ thoáng qua, nhưng đủ làm tan chảy sự băng giá, đồng thời tăng thêm sự quyến rũ chết người.
"Tôi đã đọc báo cáo dự án nhỏ của em tuần trước. Ý tưởng rất táo bạo và mới lạ. Em có tư duy tốt." Nhã Băng cầm một ly rượu vang đỏ từ khay phục vụ gần đó và đưa cho An Nhiên. "Chúng ta ra ngoài ban công nói chuyện riêng một chút nhé. Ở đây hơi ồn."
An Nhiên ngoan ngoãn đi theo Nhã Băng đến góc ban công vắng vẻ, nơi chỉ có ánh trăng và những ngọn đèn đường mờ ảo. Không khí trở nên tĩnh lặng, cô cảm thấy sự căng thẳng tăng lên gấp bội.
"Em lo lắng à?" Nhã Băng hỏi, giọng nói như thì thầm trong gió đêm.
"Chút... chút ít ạ," An Nhiên thành thật. "Chủ yếu là vì được nói chuyện riêng với Giám đốc."
Nhã Băng nhấp một ngụm rượu, đôi mắt cô ấy dán chặt vào An Nhiên, như đang đọc thấu tâm can cô.
"Đừng lo. Tôi chỉ muốn thưởng thức không khí trong lành một chút. Và nói về thứ này." Nhã Băng giơ ly rượu của cô lên. "Đây là chai rượu quý hiếm, chỉ dành cho những người biết rõ họ muốn gì. Tôi gọi nó là 'Vị thành công'."
"Vị thành công?"
"Đúng vậy. Cuộc sống và công việc cũng như nếm rượu. Đa số chỉ dám uống những thứ quen thuộc, an toàn. Nhưng để đạt đến đỉnh cao, em phải dám thử những hương vị cấm kỵ, những điều chưa ai dám làm."
Nhã Băng đột ngột bước lại gần An Nhiên, thu hẹp khoảng cách một cách nguy hiểm. Mùi nước hoa sang trọng, đậm đà nhưng không gắt, bao trùm lấy An Nhiên. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể người phụ nữ quyền lực này.
Nhã Băng nghiêng đầu, ánh mắt sắc sảo khóa chặt lấy An Nhiên. Cô ấy hạ giọng xuống, âm thanh của cô như một lời thì thầm đầy ma lực:
"Em có muốn nếm thử chị không? Chỉ là một câu hỏi mở, An Nhiên. Đừng vội trả lời."
Cổ họng An Nhiên khô khốc. Cô không thể hiểu hết ý nghĩa của câu hỏi đó—là một lời đề nghị ẩn ý về công việc, một trò chơi tâm lý, hay một lời mời vượt qua mọi ranh giới đạo đức? Dù là gì, nó đã đốt cháy một ngọn lửa cấm kỵ trong lòng cô.
Nhã Băng lùi lại, mỉm cười bí ẩn như thể cô ấy vừa gieo hạt giống của sự hỗn loạn vào tâm hồn An Nhiên.
"Hãy nghĩ kỹ về nó. Hương vị tốt nhất luôn là hương vị khó quên nhất," Nhã Băng nói, sau đó quay lưng bước đi, để lại An Nhiên đứng một mình giữa ban công lạnh lẽo, nhưng cả cơ thể cô lại nóng bừng.
An Nhiên về nhà, cả đêm không ngủ được. Hình ảnh Nhã Băng, đôi mắt, và lời nói ma mị đó ám ảnh cô. Cô biết mình đang đứng trước một ngã rẽ. Lâm Nhã Băng không chỉ là giám đốc, cô ấy là cánh cửa dẫn đến quyền lực, danh vọng, và một sự cám dỗ mà cô chưa từng dám mơ tới.
Tâm trí tôi quay cuồng như một cơn lốc xoáy. Cô ấy không chỉ là giám đốc của tôi, cô ấy là một loại ma dược cấm kỵ. Tôi sợ hãi, nhưng nỗi tò mò lại nóng bỏng hơn cả sự sợ hãi. Tôi biết rõ, nếm thử cô ấy đồng nghĩa với việc chấp nhận rủi ro mất đi mọi thứ, nhưng làm sao tôi có thể từ chối mùi vị của quyền lực và sự quyến rũ đó? Cô siết chặt tay, biết rằng từ giây phút này, cô đã bước vào trò chơi của Nhã Băng.