em có dám tiến gần chị hơn không?

Chương 2:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, văn phòng của Tập đoàn Hoàng Kim vẫn chuyên nghiệp và ngăn nắp như mọi ngày, nhưng đối với An Nhiên, mọi thứ đã thay đổi. Không khí như đặc quánh lại, mang theo dư vị của đêm hôm trước. Khi An Nhiên bước qua quầy lễ tân, cô cảm thấy ánh mắt của Nhã Băng như vẫn còn in hằn trên da thịt mình. Cô phải cố gắng hết sức để giữ vẻ ngoài bình tĩnh, chuyên nghiệp.

Vừa ngồi vào bàn làm việc, An Nhiên nhận được một email từ Nhã Băng. Chủ đề: "Thử thách mới: Dự án P."

Nội dung email ngắn gọn, trực tiếp, nhưng mang tính chất tuyệt đối: Nhã Băng đã giao cho cô một dự án quan trọng và đột xuất, vượt quá năng lực và kinh nghiệm hiện tại của một nhân viên tập sự. Yêu cầu An Nhiên phải báo cáo trực tiếp và độc quyền với cô, bắt đầu từ chiều nay tại văn phòng riêng của Giám đốc.

An Nhiên nuốt khan. Cô biết đây không phải là cơ hội thăng tiến thông thường; đây là một phần của "trò chơi" mà Nhã Băng đã khởi xướng. Cô cảm thấy phấn khích và sợ hãi cùng một lúc. Tham vọng mách bảo cô phải nắm lấy, nhưng trực giác lại cảnh báo về sự nguy hiểm.

Vào lúc 4 giờ chiều, An Nhiên đứng trước cánh cửa gỗ sẫm màu, khắc tên Lâm Nhã Băng. Cô gõ cửa và bước vào.

Văn phòng của Nhã Băng rộng lớn, được trang trí theo phong cách tối giản nhưng cực kỳ sang trọng. Ánh sáng từ cửa sổ lớn hắt lên bàn làm việc bằng đá cẩm thạch đen và những bức tượng điêu khắc nghệ thuật. Nhã Băng đang ngồi bên bàn, không mặc vest công sở mà là một chiếc áo sơ mi lụa trắng, tay áo xắn nhẹ, để lộ cổ tay thon thả. Hình ảnh này thân mật hơn, nhưng lại càng tăng thêm uy quyền.

"Mời ngồi, An Nhiên." Nhã Băng ra hiệu về phía chiếc ghế sofa đối diện bàn cà phê, chứ không phải ghế dành cho khách làm việc.

Họ bắt đầu thảo luận về Dự án P. Nhã Băng vừa nói vừa rót trà thảo mộc nóng vào hai chiếc tách sứ tinh xảo. Trong suốt buổi họp, Nhã Băng không chỉ đánh giá ý tưởng mà còn đánh giá cách An Nhiên ngồi, cách cô ấy cầm tách trà, và sự tự tin trong giọng nói của cô.

"Ý tưởng của em ổn, nhưng chưa đủ mạnh bạo," Nhã Băng nhận xét, đẩy bản kế hoạch về phía An Nhiên. "Trong thị trường này, an toàn đồng nghĩa với chết yểu. Tôi cần một sự bứt phá. Em phải dám vứt bỏ mọi rào cản, cả trong công việc lẫn cuộc sống."

"Tôi hiểu. Tôi sẽ chỉnh sửa lại, thưa Giám đốc."

"Gọi tôi là chị Nhã Băng khi chỉ có hai chúng ta. Nó sẽ giúp cuộc trò chuyện thoải mái hơn."

An Nhiên cảm thấy má mình nóng lên, nhưng cô buộc mình phải tuân theo. "Vâng, chị Nhã Băng."

Trong lúc An Nhiên đang chăm chú xem xét tài liệu, Nhã Băng bất ngờ đưa tay ra, chỉnh lại gọng kính đang hơi lệch trên sống mũi An Nhiên. Cử chỉ này rất nhanh, rất tự nhiên, nhưng lại quá gần gũi. Ngón tay lạnh buốt của Nhã Băng lướt qua da thịt cô.

"Đừng căng thẳng, An Nhiên," Nhã Băng nói, giọng cô ấy bây giờ mang một chút dịu dàng, nhưng vẫn đầy ẩn ý. "Dự án này là cơ hội của em. Tôi muốn thấy em vượt qua những giới hạn mà chính em đã tự đặt ra."

Thời gian trôi qua, công việc vẫn chưa hoàn thành. Nhã Băng quyết định tiếp tục làm việc đến tối muộn. Văn phòng bây giờ chỉ còn hai người, không khí trở nên bí mật và cô lập.

Đã khuya, Nhã Băng đứng dậy đi đến cửa sổ, nhìn xuống thành phố rực rỡ ánh đèn.

"Khá mệt mỏi, phải không?" Nhã Băng quay lại, ánh mắt cô ấy lấp lánh như đang thưởng thức một cảnh tượng thú vị. "Tôi biết em đang cố gắng hết sức. Nhưng nỗ lực thôi chưa đủ."

An Nhiên cảm thấy thất vọng, nhưng không dám lên tiếng.

"Nhưng đổi lại, em đã làm được một việc rất tốt, An Nhiên. Em đã làm tôi hài lòng với một phần của bản kế hoạch này."

Nhã Băng chậm rãi bước về phía An Nhiên. Sự gần gũi này hoàn toàn khác với bữa tiệc; ở đây, không có ai khác, không có ánh mắt của đồng nghiệp, chỉ có quyền lực tuyệt đối của Nhã Băng.

Cô ấy cúi thấp người xuống, tay chống lên thành ghế sofa, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào An Nhiên. Khoảnh khắc này kéo dài như vô tận. Hơi thở ấm áp của Nhã Băng phả vào tai An Nhiên.

Sau đó, cô ấy bất ngờ nghiêng đầu, không phải để hôn, mà để dùng đôi môi lạnh lẽo của mình chạm nhẹ vào khóe miệng An Nhiên, nơi gần như chạm vào làn môi cô. Đó là một cử chỉ chỉ kéo dài một phần giây, không phải nụ hôn, mà là một sự nếm thử, một lời tuyên bố không lời.

"Em làm tốt lắm, An Nhiên. Phần thưởng nhỏ," Nhã Băng thì thầm, giọng nói của cô đầy quyền uy và cám dỗ. "Nhưng nếu muốn phần thưởng lớn hơn, em phải chấp nhận luật chơi của chị. Nếu em vượt qua thử thách này..." Cô ấy không nói hết câu, chỉ mỉm cười sắc lạnh, đầy thách thức.

An Nhiên cảm thấy da mình bỏng rát ở nơi Nhã Băng chạm vào. Cô ấy không chỉ kiểm soát dự án này, cô ấy đang kiểm soát cả nhịp tim và lý trí của An Nhiên. Sự khao khát chứng minh bản thân trong công việc đã hòa lẫn với sự khao khát cảm xúc cấm kỵ. Cô muốn chạy trốn, nhưng cô biết mình không thể. Cô không thể từ bỏ cơ hội này, và cô cũng không thể từ bỏ người phụ nữ này.

Tôi phải dừng lại, tôi phải giữ khoảng cách. Nhưng chân tôi lại không thể bước đi. Sự sợ hãi đã bị sự tò mò và khao khát lấn át. Cô ấy là giám đốc, là người nắm giữ tương lai của tôi. Nhưng tôi biết rõ, cô ấy muốn nắm giữ nhiều hơn thế. An Nhiên hít một hơi sâu, chấp nhận rằng cô đã mắc kẹt trong chiếc bẫy tinh vi mà Nhã Băng đã giăng ra. Cô tự nhủ, cô sẽ chơi, và cô sẽ thắng trò chơi này.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×