Khoảnh khắc bàn tay An Nhiên run rẩy chạm vào cánh tay Nhã Băng, mọi rào cản về địa vị, tuổi tác, và đạo đức công sở tan vỡ. Đó là một cái chạm vụng về, đầy sự tôn kính và khao khát.
Nhã Băng không hề di chuyển. Cô ấy chỉ nhìn thẳng vào An Nhiên, như đang chờ đợi sự đầu hàng hoàn toàn.
"Em đã lựa chọn," Nhã Băng nói, giọng cô ấy bây giờ không còn là Giám đốc Sáng tạo nữa, mà là một người phụ nữ đang nắm giữ bí mật. "Vậy thì em hãy chứng minh sự dũng cảm của mình đi, An Nhiên. Đừng chỉ nói."
An Nhiên hít một hơi thật sâu, nén lại sự căng thẳng và hồi hộp đang bủa vây. Cô biết Nhã Băng muốn cô là người chủ động, người đưa ra hành động đầu tiên để khẳng định quyết định của mình.
Cô đứng dậy, bước đến gần Nhã Băng. Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng điều hòa. Mùi hương hoa nhài và rượu vang thoang thoảng trong không khí. An Nhiên đưa tay lên, không chạm vào mặt Nhã Băng, mà nhẹ nhàng luồn vào mái tóc ẩm, vuốt ve sau gáy cô ấy.
Nhã Băng nhắm mắt lại. Đó là một dấu hiệu chấp nhận.
An Nhiên cúi xuống, không hôn, mà áp môi mình lên hõm cổ Nhã Băng. Da thịt mát lạnh dưới lớp lụa ren mỏng manh. Cô cảm nhận được nhịp đập nơi mạch đập của người phụ nữ quyền lực này. Đó không chỉ là một cử chỉ gợi cảm, đó là một hành động tuyên bố: Em đã nếm thử, và em đã chọn sự dâng hiến này.
"Mùi vị của em rất ngọt," An Nhiên thì thầm, giọng khàn đặc.
Nhã Băng mở mắt, ánh mắt cô ấy lấp lánh như ngọn nến trong phòng. Cô ấy đưa tay lên, giữ lấy gáy An Nhiên, kéo cô lại gần hơn, bắt đầu nụ hôn đầu tiên—một nụ hôn sâu, chậm rãi, đầy quyền lực và khám phá. Nụ hôn đó không hề vồ vập, mà mang tính chất thẩm định, như Nhã Băng đang xác nhận hương vị mà An Nhiên đã hứa.
Trong giây phút ấy, mọi thứ xung quanh đều biến mất. Chỉ còn lại cảm giác, hơi thở, và sự hòa quyện của hai người phụ nữ. An Nhiên cảm thấy mình tan chảy trong vòng tay của Nhã Băng, cảm giác như mình đang bay lên, thoát khỏi mọi ràng buộc.
Sáng hôm sau, An Nhiên thức dậy trong phòng Nhã Băng. Cô nằm cuộn mình trong chăn lụa, cảm thấy cả cơ thể lẫn tâm hồn đều trống rỗng một cách thỏa mãn. Khi cô quay sang, Nhã Băng đã ngồi dậy, mặc lại chiếc áo choàng tắm, đang nhâm nhi tách cà phê trên ban công.
"Tỉnh rồi à?" Nhã Băng nói, không quay đầu lại. Giọng cô ấy đã trở lại vẻ lạnh lùng và uy quyền thường ngày, như thể đêm qua chỉ là một giấc mơ.
An Nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô biết luật chơi: cảm xúc cá nhân phải bị nén lại khi ánh sáng ban ngày trở lại.
"Vâng, chị Nhã Băng."
"Hôm nay em sẽ trình bày Dự án P. Em phải làm cho tốt. Tôi đã cho em cơ hội, em phải chứng minh em xứng đáng với vị trí này."
Nhã Băng quay lại, nhìn An Nhiên bằng ánh mắt sắc sảo quen thuộc, nhưng có một sự thay đổi tinh tế—một tia lửa bí mật chỉ hai người mới hiểu.
"Hương vị đêm qua... khá dễ chịu. Chị mong em có thể giữ vững phong độ đó trong công việc."
Nhã Băng bước đến, đặt một tập tài liệu quan trọng lên bàn. "Đây là phiên bản cuối cùng. Em hãy thuộc nằm lòng mọi chi tiết. Đừng để bất kỳ ai làm em phân tâm." Cô ấy nhấn mạnh từ "bất kỳ ai" bằng một giọng điệu mỉa mai nhẹ nhàng.
Trong buổi trình bày, An Nhiên tỏa sáng rực rỡ. Cô trình bày tự tin, sắc sảo, và quyết đoán hơn bao giờ hết. Cô cảm thấy một luồng sức mạnh mới chảy trong người mình—sức mạnh đến từ sự chấp nhận rủi ro, sức mạnh đến từ mối quan hệ bí mật với Nhã Băng.
Nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng và thần thái áp đảo, Dự án P thành công vang dội. An Nhiên nhận được vô số lời khen ngợi. Cô biết, một phần lớn thành công này đến từ sự "nếm thử" mà cô đã chấp nhận.
Tối hôm đó, khi đã trở về phòng riêng, An Nhiên nhận được một tin nhắn từ Nhã Băng:
Tối nay em đã chứng minh được mình xứng đáng với phần thưởng đầu tiên. Về thành phố, tôi sẽ chính thức thăng chức cho em.
An Nhiên mỉm cười. Cô đã thành công. Cô đã thắng ván cờ đầu tiên. Cô đã tận hưởng được vị ngọt của quyền lực và sự dâng hiến. Nhưng cô cũng biết, đây chỉ là khởi đầu. Cô đã đặt chân vào một mê cung cảm xúc và quyền lực. Cô đã có được sự bảo vệ và sự ưu ái tuyệt đối của Nhã Băng, nhưng đổi lại, cô phải chấp nhận rằng sự nghiệp và linh hồn cô giờ đây đã được trói buộc.
Tôi đã đạt được điều tôi muốn, nhưng tôi cũng mất đi thứ tôi không ngờ tới—sự tự do. Cô ấy cho tôi quyền lực, nhưng cô ấy cũng chiếm giữ tôi. Giờ đây, tôi không chỉ là nhân viên của cô ấy, tôi là một phần của bí mật cấm kỵ của cô ấy. An Nhiên nhìn vào cánh cửa thông phòng vẫn đang đóng im lìm, biết rằng đêm nay nó sẽ không mở, nhưng cô đã có chìa khóa. Cô đã bị nghiện vị ngọt đó rồi.