em có dám tiến gần chị hơn không?

Chương 4:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, An Nhiên thức dậy với cảm giác nửa choáng váng nửa hưng phấn. Lời thề đêm qua, cùng với men rượu và ánh mắt của Nhã Băng, vẫn còn vương vấn. Cô nhìn cánh cửa thông giữa hai phòng, cánh cửa vẫn đóng, nhưng sự tồn tại của nó giờ đây là một lời hứa hẹn và một mối đe dọa.

Phần đầu tiên của "trò chơi" là thử thách công khai. Hội nghị bắt đầu vào buổi sáng. Nhã Băng, trong bộ suit trắng quyền lực, xuất hiện rạng ngời và thu hút mọi ống kính. Cô giới thiệu An Nhiên với các đối tác lớn bằng thái độ hết sức trân trọng và tự hào.

"Đây là An Nhiên, nhân sự chủ chốt mới của tôi. Cô ấy là người đã đưa ra ý tưởng đột phá cho Dự án P," Nhã Băng nói, đặt tay lên lưng An Nhiên.

Cử chỉ này rất nhẹ, rất tự nhiên, nhưng mang đầy sự chiếm hữu. An Nhiên cảm nhận rõ ràng sức nóng từ bàn tay Nhã Băng xuyên qua lớp vải. Đó không phải là một cái chạm công sở thông thường; đó là một cách Nhã Băng ngầm khẳng định: Cô gái này là của tôi, và tôi đang bảo vệ cô ấy.

An Nhiên được Nhã Băng đưa đi khắp nơi, từ phòng họp kín đến khu vực nghỉ giải lao sang trọng. Cô cảm thấy quyền lực và sự ngưỡng mộ chảy vào mình thông qua Nhã Băng. Sự tự tin của cô tăng vọt. Đây chính là "phần thưởng" mà Nhã Băng đã hứa—được đứng trong ánh sáng và sự bảo vệ của người phụ nữ quyền lực nhất công ty.

Tuy nhiên, sự gần gũi công khai này cũng đi kèm với những thử thách tinh tế.

Tại một buổi tiệc tối nhẹ của hội nghị, trong khi đang nói chuyện với một nhà đầu tư nước ngoài, Nhã Băng bất ngờ đưa tay ra chỉnh lại mái tóc An Nhiên đang hơi rối. Hành động đó lại quá thân mật.

"Em hơi lơ đãng," Nhã Băng thì thầm đủ để An Nhiên nghe thấy, "Đừng để họ nghĩ em là một người non nớt."

Làn môi cô ấy lướt qua vành tai An Nhiên. Khoảnh khắc này chỉ kéo dài hai giây, nhưng đủ để khiến An Nhiên rùng mình và gần như mất tập trung vào cuộc trò chuyện. Cô biết Nhã Băng cố tình làm thế. Cô ấy muốn kiểm tra khả năng giữ bình tĩnh và chuyên nghiệp của An Nhiên ngay cả khi bị người phụ nữ này cám dỗ.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, họ quay về khu nghỉ dưỡng. An Nhiên biết đêm nay sẽ là đỉnh điểm của sự căng thẳng.

Khi họ dừng lại trước cửa phòng, Nhã Băng đưa chìa khóa cho An Nhiên. "Chúng ta đã làm việc tốt hôm nay. Nhưng vẫn còn một phần nhỏ cần thảo luận về chiến lược ngày mai. Khoảng 15 phút nữa, sang phòng tôi."

An Nhiên vào phòng mình. Cô tắm vội, mặc một chiếc váy ngủ lụa đơn giản và khoác áo choàng mỏng bên ngoài. Cô phải tự nhắc nhở bản thân rằng đây là một cuộc họp làm việc, không hơn không kém.

Khi An Nhiên gõ cửa phòng Nhã Băng, cô ấy không mặc gì ngoài chiếc áo choàng tắm bằng lụa màu đen, tóc còn ẩm ướt, tỏa ra mùi hương của tinh dầu hoa nhài sang trọng.

"Vào đi, An Nhiên. Trông em có vẻ căng thẳng. Uống chút trà không?" Nhã Băng mỉm cười, một nụ cười ấm áp, không còn vẻ lạnh lùng như ở văn phòng.

Họ ngồi xuống chiếc sofa lớn trong phòng khách suite. Nhã Băng không nói về công việc ngay, mà rót cho An Nhiên một ly trà hoa cúc.

"Chị thấy em đã làm rất tốt hôm nay, vượt qua sự mong đợi của chị," Nhã Băng nói, giọng cô ấy dịu dàng và chân thật đến mức khiến An Nhiên cảm thấy bối rối. "Em không chỉ thông minh, em còn rất dũng cảm."

"Cảm ơn chị Nhã Băng," An Nhiên trả lời, cố gắng giữ giọng điệu chuyên nghiệp.

"Nhưng em vẫn sợ chị, phải không?"

Câu hỏi trực tiếp này khiến An Nhiên cứng họng. Cô không biết nên trả lời thế nào.

Nhã Băng không cần câu trả lời. Cô ấy từ từ đứng dậy, bước đến cạnh An Nhiên. Lần này, Nhã Băng không chạm vào, nhưng sự gần gũi đó lại càng áp đảo hơn.

"Sự nghiệp là một trò chơi của quyền lực và niềm tin. Em tin vào tôi, em sẽ thành công. Em đã chấp nhận luật chơi," Nhã Băng thì thầm, cúi người xuống, để mái tóc ẩm của cô lướt nhẹ qua vai An Nhiên.

Cô ấy đưa tay ra, nhẹ nhàng tháo thắt lưng chiếc áo choàng tắm của mình. Chiếc áo choàng lụa trượt xuống một cách chậm rãi, để lộ đường cong hoàn hảo và chiếc váy ngủ ren mỏng manh bên trong.

"Đây là phần thưởng cho niềm tin của em," Nhã Băng nói. "Em đã nói em muốn nếm thử chị. Đêm nay, chị sẽ cho em thấy hương vị của quyền lực và sự dâng hiến. Em muốn bắt đầu từ đâu, An Nhiên?"

Mắt An Nhiên mở to. Cô cảm thấy một cơn sóng nóng chạy khắp cơ thể. Cô biết mọi rào cản đã sụp đổ. Đây không còn là cuộc họp nữa. Đây là sự cám dỗ mà cô đã tự nguyện chấp nhận. Cô nhìn Nhã Băng, người phụ nữ quyền lực, xinh đẹp, và bây giờ, hoàn toàn dễ tổn thương (hoặc giả vờ dễ tổn thương) trước mặt cô.

Tôi đã thua. Tôi không thể từ chối. Mùi hương của cô ấy, ánh mắt mời gọi đó, tất cả đều là một liều thuốc độc ngọt ngào mà tôi khao khát. An Nhiên đưa tay ra, run rẩy chạm vào cánh tay Nhã Băng.

"Chị Nhã Băng... Em muốn nếm thử chị." Giọng cô lạc đi, chứa đựng sự đầu hàng và khao khát.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×