em dâu gợi cảm

Chương 1: Bóng Đêm Thầm Lặng và Ánh Mắt Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Dinh thự nhà họ Vương chìm trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ còn ánh đèn lờ mờ từ hành lang dài rọi xuống sàn đá cẩm thạch. Mộc Lan, em dâu của gia đình, đang đứng một mình trên ban công tầng hai, tựa tay vào lan can lạnh buốt. Hơi lạnh từ đêm đông Hà Nội không đủ để làm dịu đi ngọn lửa bồn chồn trong lòng cô.

Mộc Lan kết hôn với Vương Khánh (em trai của nam chính) chưa đầy một năm. Cuộc hôn nhân được sắp đặt này thiếu vắng sự nồng nhiệt. Khánh là người tốt, nhưng luôn bận rộn với công việc kinh doanh và những chuyến công tác bất chợt. Đêm nay, cũng như nhiều đêm khác, cô lại một mình đối diện với sự cô đơn.

Cô hít một hơi sâu, mùi hương hoa nhài thoang thoảng từ khu vườn dưới lầu đưa lên. Đột nhiên, ánh đèn trong phòng sách đối diện, vốn tối om, bật sáng.

Người bước vào không phải là Khánh.

Đó là Vương Việt, anh cả của gia đình, cũng là người thừa kế chính thức của tập đoàn. Anh cao lớn, phong độ, luôn mang vẻ ngoài điềm tĩnh, lạnh lùng, và đôi mắt sắc bén như có thể nhìn thấu mọi bí mật. Việt hơn Khánh mười tuổi, và là biểu tượng của trách nhiệm và sự kiểm soát trong gia đình này.

Việt không thấy Mộc Lan. Anh chỉ đơn giản bật đèn, tiến đến giá sách lớn, tìm kiếm một tài liệu nào đó.

Mộc Lan nhìn anh từ phía ban công. Trong chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn cao để lộ cánh tay rắn chắc, anh khác hẳn vẻ đạo mạo thường ngày. Khoảnh khắc anh nghiêng người, ánh sáng hắt lên gương mặt góc cạnh và cần cổ mạnh mẽ, một cảm giác lạ lẫm, cấm kỵ, thoáng qua trong tâm trí Mộc Lan. Cô vội lắc đầu xua đi ý nghĩ đó. Anh là anh chồng. Là người cô phải tôn kính và giữ khoảng cách.

Cú Chạm Vô Tình Trong Căn Bếp

Khoảng nửa giờ sau, Mộc Lan cảm thấy đói và quyết định xuống bếp tìm chút đồ ăn nhẹ. Căn bếp rộng lớn cũng chìm trong bóng tối. Cô bật đèn nhỏ trên quầy bar và bắt đầu tìm kiếm trong tủ lạnh.

Đúng lúc đó, một giọng nói trầm khàn vang lên sau lưng cô, khiến tim cô nhảy loạn.

“Cô vẫn chưa ngủ à?”

Là Vương Việt. Anh đứng ngay ngưỡng cửa, trên tay cầm chiếc cốc rỗng. Anh rõ ràng cũng xuống bếp vì một lý do tương tự.

“Em... em đói. Anh Việt cần gì ạ?” Mộc Lan lắp bắp, cảm thấy mình bị bắt quả tang như một đứa trẻ.

“Tôi cần chút nước. Đừng bận tâm,” anh đáp, giọng nói mang chút mệt mỏi sau một ngày dài làm việc.

Anh bước lại gần bồn rửa. Hai người đứng đối diện nhau, chỉ cách nhau chiếc bàn bếp. Mộc Lan cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của anh, một thứ áp lực vô hình nhưng ngột ngạt. Cô nhận ra cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng, cổ áo hơi rộng, và cảm thấy má mình nóng bừng.

“Khánh vẫn chưa về sao?” Việt hỏi, tay anh đang rót nước lọc.

“Dạ, anh ấy gọi về bảo chuyến bay bị hoãn. Chắc phải sáng mai.” Giọng Mộc Lan lí nhí.

Việt dừng lại, đặt chiếc cốc xuống. Anh nhìn thẳng vào Mộc Lan, ánh mắt không còn sắc lạnh mà chứa đựng một chút suy tư khó đoán.

“Cô... ổn chứ? Tôi thấy cô hay thức khuya một mình.”

Câu hỏi chân thành và có chút riêng tư đó làm Mộc Lan bất ngờ. Mọi người trong gia đình thường chỉ hỏi cô về công việc nhà hoặc sức khỏe của bố mẹ chồng.

“Em ổn. Chỉ là... chưa quen với sự yên tĩnh ở đây.” Mộc Lan mỉm cười nhẹ, cố gắng che giấu sự thật là cô đang nhớ nhung một điều gì đó mà chính cô cũng không biết rõ nó là gì.

Việt tiến thêm một bước, lấy một hộp sữa lạnh cho cô. Ngón tay anh vô tình chạm nhẹ vào mu bàn tay Mộc Lan khi trao hộp sữa.

Đó chỉ là một cú chạm cực kỳ thoáng qua. Nhưng đối với Mộc Lan, nó như một luồng điện xẹt qua, khiến cô rụt tay lại gần như theo phản xạ. Tim cô đập thình thịch.

Việt cũng cảm nhận được sự bối rối đó. Đôi mắt anh hơi nheo lại.

“Xin lỗi, tôi vô ý,” anh nói, giọng vẫn điềm đạm nhưng có một chút căng thẳng lạ lùng trong đó.

Sự Hấp Dẫn Dưới Ánh Đèn Mờ

Mộc Lan vội vàng mở hộp sữa, cố gắng tránh ánh mắt anh.

“Không sao ạ.”

Việt không rời đi ngay. Anh dựa vào quầy bar, ngắm nhìn cô gái đang cố gắng uống sữa một cách vụng về. Váy ngủ mỏng manh của Mộc Lan vô tình để lộ những đường cong tinh tế. Cô không hề cố tình gợi cảm, nhưng sự đơn thuần đó lại tạo nên một sức hấp dẫn khó cưỡng.

“Chuyện của công ty... dạo này khá phức tạp. Khánh còn trẻ, đôi khi nó hơi chủ quan. Cô đừng quá lo lắng về nó.” Việt đổi chủ đề, như thể muốn xoa dịu không khí ngượng nghịu.

“Em hiểu mà. Anh Việt vất vả hơn nhiều.”

Mộc Lan ngước nhìn anh, và lần này, ánh mắt của họ giao nhau lâu hơn. Không có lời nói. Chỉ có sự yên lặng bao trùm và sự hấp dẫn cấm kỵ đang lớn dần trong không gian. Ánh mắt Việt từ sự cảm thông dần chuyển sang một thứ gì đó sâu thẳm, mạnh mẽ và khao khát. Nó khiến Mộc Lan cảm thấy mình như đang trần trụi dưới cái nhìn đó.

Cô cảm thấy lồng ngực mình siết lại, hơi thở trở nên khó khăn. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được một luồng sức sống mạnh mẽ đến vậy từ một người đàn ông, một thứ khiến cô quên mất vị trí của mình, quên mất thân phận em dâu.

Việt nhận ra mình đã nhìn cô quá lâu. Anh khẽ hắng giọng, phá vỡ sự im lặng nguy hiểm đó.

“Tôi đi đây. Cô ngủ sớm đi.” Anh nói, rồi quay lưng bước đi một cách dứt khoát.

Mộc Lan đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh khuất dần trong bóng đêm. Khi cánh cửa phòng sách đóng lại, cô mới thực sự lấy lại được hơi thở của mình.

Cô chạm tay lên vị trí ngón tay anh vừa chạm vào. Lạnh buốt. Nhưng tâm trí cô thì đang bùng cháy. Cô biết, đêm nay, ranh giới vô hình giữa em dâu và anh chồng đã bị rung chuyển dữ dội bởi một cái chạm vô tình và một ánh mắt nhìn thấu. Bí mật đầu tiên đã nhen nhóm, và cả hai đều ý thức được sự nguy hiểm của nó.

Cô không thể ngừng nghĩ về ánh mắt đó. Cô biết, nếu đêm nay cô gõ cửa phòng sách, mọi chuyện sẽ thay đổi mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×