Sáng hôm sau, Mộc Lan thức dậy với cảm giác tội lỗi nặng nề và một chút háo hức bí ẩn. Cô tự nhủ rằng cái chạm tay đêm qua chỉ là sự hiểu lầm của cô, là do đêm khuya và sự cô đơn phóng đại lên.
Đúng lúc đó, tin nhắn của Khánh (chồng cô) đến: “Anh về rồi, nhưng phải ra sân bay đón đối tác ngay. Tối gặp em. Nhớ em.”
Nụ cười trên môi Mộc Lan tắt ngấm. "Nhớ em." Một lời nói nghe có vẻ yêu thương, nhưng sự thật là Khánh luôn đặt công việc lên trên cô, trên cả cuộc hôn nhân này. Cô cảm thấy cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình.
Sự Trốn Tránh Trong Phòng Ăn
Bữa sáng trong gia đình họ Vương luôn là một nghi thức trang trọng. Mộc Lan bước xuống, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể.
Vương Việt đã ngồi đó, đọc báo. Anh mặc một bộ vest xám than lịch lãm, hoàn toàn khác với chiếc áo sơ mi đơn giản tối qua. Anh lạnh lùng, xa cách, và hoàn toàn quay trở lại với vai trò Anh Cả Nghiêm Nghị.
Mộc Lan cúi chào. Việt chỉ gật đầu nhẹ, không nhìn thẳng vào cô. Hành động đó khiến Mộc Lan vừa thất vọng, vừa nhẹ nhõm. Thất vọng vì sự căng thẳng đêm qua dường như bị anh phủ nhận hoàn toàn; nhẹ nhõm vì anh đang giúp cô giữ khoảng cách.
Tuy nhiên, sự căng thẳng ngầm vẫn hiện hữu. Khi người hầu đặt tách cà phê của Việt và ly nước ép của Mộc Lan cạnh nhau, khoảng cách giữa hai người dường như trở nên ngắn hơn.
"Hôm nay cô có lịch học cắm hoa buổi chiều à?" Việt đột ngột hỏi, mắt vẫn không rời khỏi tờ báo.
"Dạ, vâng. Nhưng em nghĩ em sẽ hoãn lại."
"Không cần," Việt nói dứt khoát. "Đã là lịch trình thì cứ theo. Cô cần có những hoạt động ngoài xã hội."
Lời nói của anh mang tính kiểm soát nhiều hơn là quan tâm. Nhưng Mộc Lan hiểu đó là cách anh đang nhắc nhở cô về ranh giới và vai trò của cô trong gia đình này.
"Em hiểu rồi. Cảm ơn anh." Cô đáp, âm thầm nhận ra: Anh đang cố đẩy cô ra xa.
Sự Gợi Cảm Vô Ý Dưới Nắng
Buổi chiều, Mộc Lan quyết định đến lớp cắm hoa theo lời "khuyên" của Việt. Tuy nhiên, sau buổi học, cô nhận ra mình quên mang theo chiếc chìa khóa xe và phải quay về nhà để lấy chiếc khác.
Khi trở lại dinh thự, cô đi thẳng vào gara. Mộc Lan không để ý rằng Vương Việt đang ở đó. Anh đang đứng bên chiếc xe thể thao màu đen của mình, nói chuyện điện thoại với vẻ mặt khó chịu.
Mộc Lan vô tình lùi lại, va vào chiếc bàn nhỏ kê góc gara, làm rơi một chiếc hộp đồ nghề. Cô lúng túng cúi xuống nhặt.
Cô mặc một chiếc váy cotton mùa hè nhẹ nhàng, hơi ngắn. Khi cô cúi người, lưng trần của cô lộ ra một phần nhỏ, và chiếc váy trượt xuống vai một cách gợi cảm vô ý.
Vương Việt đột ngột dừng cuộc nói chuyện. Anh không hề nói "Xin lỗi" hay "Để tôi giúp," mà chỉ chăm chú nhìn Mộc Lan trong một khoảnh khắc dài. Giọng nói của người ở đầu dây bên kia dường như không còn lọt vào tai anh nữa.
Ánh sáng mặt trời chiều hắt vào gara, chiếu rọi vào làn da trắng mịn của cô. Mộc Lan cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, không phải vì xấu hổ mà vì cô cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh đang dán chặt vào mình.
Việt nhanh chóng quay mặt đi, đưa điện thoại lên tai và tiếp tục cuộc nói chuyện với giọng điệu lạnh lùng và gấp gáp hơn lúc nãy: "Chốt lại, tôi sẽ xử lý chuyện đó sau." Anh dập máy.
Anh bước lại gần, không phải để giúp cô, mà là để lấy chìa khóa xe của mình. Khoảng cách giữa hai người giờ đây chỉ còn gang tấc.
“Sau này nên cẩn thận hơn,” Việt nói, giọng anh trầm hơn thường lệ, "Nếu cô muốn có đồ ăn nhẹ, hãy gọi người hầu, đừng tự mình đi lại vào ban đêm."
Anh dùng từ "ban đêm" như một lời cảnh báo, một ám chỉ về cuộc gặp gỡ bí mật hôm trước.
“Em biết rồi,” Mộc Lan thì thầm. Cô đứng dậy, đối diện với anh. Hơi thở của anh phả vào mặt cô, mang theo mùi bạc hà và sự nguy hiểm cấm kỵ.
Sự Im Lặng Đầy Ẩn Ý
Mộc Lan nhận ra chiếc chìa khóa xe đang nằm ngay trong túi xách của mình. Cô cảm thấy xấu hổ vì sự vụng về của mình.
Cô vội vàng bước về phía cửa, nhưng Vương Việt đột ngột nắm lấy cánh tay cô.
"Khoan đã," anh giữ cô lại, lực siết không mạnh nhưng đủ để cô không thể thoát ra.
Mộc Lan ngẩng đầu, tim đập điên cuồng. "Có chuyện gì ạ, anh Việt?"
Việt không trả lời ngay. Anh nhìn xuống cánh tay đang giữ cô, rồi lại nhìn vào đôi mắt đầy bối rối của cô. Sự hấp dẫn thể xác giữa họ mạnh mẽ và rõ ràng hơn bao giờ hết, như một bức tường thủy tinh lung lay sắp vỡ.
"Hôm qua," anh nói, giọng khàn khàn, "chuyện đó... sẽ không xảy ra nữa. Cô hiểu ý tôi chứ?"
Đó là một câu hỏi mang tính ra lệnh. Anh đang cố gắng tự mình đặt lại ranh giới, tự mình xây dựng lại bức tường.
"Em... em hiểu." Mộc Lan lí nhí. Nhưng cô biết, lời nói đó chỉ là sự dối trá. Sự hấp dẫn và cảm xúc bối rối này đã bắt đầu, và nó không dễ dàng kết thúc.
Việt buông tay cô ra. Ngay lập tức, anh quay người, lên xe và phóng đi.
Mộc Lan đứng lại trong gara, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh vẫn còn vương lại trên da thịt. Cô biết, ranh giới bằng thủy tinh đã bị nứt rạn. Và chính sự cấm đoán, sự xa cách này lại càng làm cho ngọn lửa khao khát trong cô bùng cháy mạnh mẽ hơn.
Cô mỉm cười cay đắng. Anh Việt, anh càng muốn trốn tránh, em lại càng cảm thấy muốn tiến tới.