em dâu gợi cảm

Chương 4: Lời Thú Nhận Của Rượu Vang Đỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ đêm mưa hôm đó, không khí trong dinh thự trở nên ngột ngạt đến khó thở. Vương Việt không nói một lời nào về chiếc khăn lụa, nhưng Mộc Lan có thể cảm nhận được anh đã giữ nó. Mỗi lần họ chạm mắt nhau, sự im lặng lại trở nên nặng trĩu hơn, chứa đầy những điều chưa nói, những khao khát bị đè nén.

Khánh (chồng cô) tiếp tục đi công tác. Sự vắng mặt của anh tạo ra một khoảng trống nguy hiểm, một cơ hội không lời mời gọi.

Bữa Ăn Tối Bất Thường

Một buổi tối cuối tuần, Vương Việt bất ngờ mời Mộc Lan dùng bữa tối riêng tại phòng ăn nhỏ. Đây là điều chưa từng xảy ra.

“Khánh nhờ tôi ăn tối cùng cô, tránh để cô quá cô đơn,” Việt giải thích một cách khô khan, nhưng ánh mắt anh lại phủ nhận hoàn toàn lời nói đó.

Mộc Lan mặc một chiếc váy dài đơn giản, nhưng cô cảm thấy mọi cử động của mình đều bị anh theo dõi. Trên bàn ăn, ngoài các món chính, còn có một chai rượu vang đỏ đắt tiền.

“Cô biết uống chứ?” Việt hỏi, tay anh chậm rãi rót rượu.

“Em có thể uống một chút.” Mộc Lan trả lời, giọng cô hơi run rẩy. Cô biết, rượu vang này không phải để ăn mừng hay xã giao, nó là chất xúc tác cho những điều cấm kỵ.

Bữa ăn trôi qua trong sự im lặng căng thẳng. Họ nói về công việc, về thời tiết, về bất cứ điều gì trừ những điều thật sự đang ngự trị trong đầu họ. Mộc Lan uống cạn ly đầu tiên một cách nhanh chóng. Cô cần men rượu để chế ngự cảm giác hồi hộp.

Việt cũng uống. Anh không uống nhiều, nhưng mỗi ngụm anh uống đều như một lời thách thức thầm lặng.

Lời Hỏi Thăm Nguy Hiểm

Khi gần hết chai rượu, Mộc Lan cảm thấy hơi chếnh choáng. Cô có đủ dũng khí để bắt đầu câu chuyện mà cô đã tránh né bấy lâu.

“Anh Việt... bệnh của anh sao rồi?”

Việt đặt ly rượu xuống, nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt anh sâu thẳm và chứa đựng một sự thấu hiểu đau đớn.

“Cô hỏi về cơn sốt, hay về... những thứ khác?”

Câu hỏi đó như một cái bẫy. Mộc Lan cảm thấy má mình nóng bừng.

“Em... em chỉ muốn hỏi về sức khỏe của anh. Em xin lỗi vì đã tự tiện vào phòng sách.”

Việt hơi nhếch môi, nụ cười đó không có chút vui vẻ nào. “Cô đã không tự tiện. Cô đã cứu tôi. Và... cô đã để quên một thứ.”

Anh nói rồi chậm rãi lấy ra từ túi áo vest bên trong của mình – chiếc khăn lụa màu tím nhạt đó. Anh đặt nó lên bàn, giữa họ, như đặt một quả bom hẹn giờ.

“Chiếc khăn này... có phải là thứ cô đang tìm không?”

Mộc Lan nhìn chiếc khăn, cảm thấy toàn thân run rẩy. Vật chứng bí mật này đã bị phơi bày.

“Dạ phải. Em... em quên mất.”

“Cô quên, hay cô muốn tôi nhớ?” Giọng Việt đột ngột trở nên khàn đặc, anh cúi người về phía trước, thu hẹp khoảng cách. Men rượu đã làm tan chảy lớp băng lạnh lùng thường ngày của anh.

“Anh Việt, anh nói gì vậy?” Mộc Lan cố gắng tỏ ra bối rối, nhưng ánh mắt cô đã phản bội cô.

“Đừng giả vờ nữa, Mộc Lan.” Anh dùng tên cô, chứ không phải xưng hô "em dâu". “Khi cô chăm sóc tôi đêm đó, tôi không hoàn toàn mê sảng. Tôi cảm nhận được tay cô, mùi hương của cô. Và tôi biết, cô cũng cảm nhận được sự hấp dẫn này.”

Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt như muốn xé toạc mọi phòng bị.

Bản Khế Ước Bằng Ánh Mắt

Men rượu đã xóa đi ranh giới cuối cùng của Mộc Lan. Cô không thể phủ nhận nữa. Cô đã quá mệt mỏi với sự cô đơn và những luật lệ giả dối của gia đình này.

Cô không nói, nhưng cô đưa tay ra, chạm nhẹ vào chiếc khăn lụa. Đó là lời thú nhận không lời.

Vương Việt hiểu. Anh đưa tay mình ra, chậm rãi chạm vào tay cô. Cú chạm thứ hai này không còn là vô tình hay bối rối. Nó là một sự chấp nhận, một lời hứa cấm kỵ.

“Khánh... là em trai tôi,” Việt nói, giọng anh đầy sự giằng xé, “Tôi không thể làm điều này.”

“Anh không làm điều gì cả,” Mộc Lan thì thầm, cô nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ tay anh lan tỏa. “Chính em đã làm. Em cô đơn, anh Việt. Và em... khao khát một thứ gì đó ngoài sự sắp đặt và trách nhiệm.”

Cô mở mắt ra, nhìn anh bằng ánh mắt đầy mong muốn và thách thức.

“Em cũng khao khát anh, đúng không?” Việt ghé sát hơn. Hơi thở nóng ấm của anh lướt qua tai cô.

Mộc Lan lắc đầu nhẹ, nhưng rồi cô lại gật đầu. “Phải. Em khao khát anh.”

Lời thú nhận đã được nói ra. Tất cả mọi rào cản đạo đức đã bị men rượu và sự cô đơn nhấn chìm.

Việt không chần chừ nữa. Anh đứng dậy, kéo ghế của Mộc Lan lại gần mình. Anh cúi xuống, và nụ hôn đầu tiên của họ không phải là sự lãng mạn, mà là một sự giải phóng mạnh mẽ khỏi sự đè nén suốt bấy lâu.

Đó là một nụ hôn vội vã, đầy tội lỗi và vụng trộm. Chiếc khăn lụa nằm dưới bàn tay siết chặt của Mộc Lan, vật chứng duy nhất của Lời Thú Nhận Của Rượu Vang Đỏ. Họ đã không còn đường quay lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×