Sau cuộc chạm trán ở gara, Mộc Lan sống trong sự giằng xé. Sự hiện diện của Vương Việt trong nhà trở thành một nỗi ám ảnh ngọt ngào. Cô cố gắng tránh mặt anh, nhưng những nỗ lực đó chỉ càng khiến cô chú ý đến lịch trình của anh. Cô phát hiện ra thói quen làm việc khuya của anh trong căn phòng sách ở cuối hành lang.
Khánh (chồng cô) trở về, nhưng sự xa cách giữa họ càng rõ ràng hơn. Anh ta mang theo sự mệt mỏi và lạnh nhạt của công việc, biến cuộc hôn nhân thành một sự sắp đặt vật chất. Mộc Lan cảm thấy mình đang đứng trên một tảng băng mỏng, sẵn sàng tan vỡ.
Đêm Mưa và Tiếng Động Bất Thường
Mười giờ đêm. Một cơn mưa rào mùa đông bất ngờ đổ xuống dinh thự. Mộc Lan đang đọc sách trong phòng riêng thì nghe thấy một tiếng động rất nhỏ từ tầng dưới. Đó là tiếng đồ vật rơi vỡ, lọt thỏm giữa tiếng mưa gào thét.
Cô thoáng nghĩ đó là người làm, nhưng giờ này, mọi người đã về phòng. Linh tính mách bảo cô là Vương Việt. Anh thường làm việc đến tận hai, ba giờ sáng, và những ngày căng thẳng như thế này, anh gần như không ngủ.
Mộc Lan khoác vội chiếc áo choàng lụa mỏng, bước xuống cầu thang. Cánh cửa phòng sách của Việt hơi hé mở, và ánh sáng vàng lọt ra ngoài.
Cô rón rén đến gần, cẩn thận đẩy cửa. Cảnh tượng bên trong khiến cô sững sờ.
Vương Việt nằm gục trên bàn làm việc, một chồng sách và giấy tờ rơi vương vãi dưới sàn. Trán anh ướt đẫm mồ hôi, gương mặt trắng bệch. Rõ ràng là anh đã quá sức và bị sốt cao. Chiếc ly cà phê đã vỡ tan dưới chân anh.
“Anh Việt!” Mộc Lan gọi khẽ, rồi chạy nhanh đến bên anh.
Sự Cận Kề Của Sự Quan Tâm
Mộc Lan đặt tay lên trán anh. Nhiệt độ nóng rực khiến cô giật mình. Cô nhanh chóng gọi người làm, nhưng điện thoại của cô lại nằm trên phòng. Cô không thể để anh ở đây.
Cô quyết định tự mình chăm sóc anh trước. Cô đỡ anh, vật lộn đưa anh lên chiếc ghế sofa dài trong phòng. Trong quá trình đó, cơ thể săn chắc của anh nghiêng ngả vào cô, mùi hương nước hoa nam tính hòa quyện với mùi mồ hôi ốm yếu xộc vào khứu giác cô.
Sự hấp dẫn cấm kỵ đó, giờ đây lại được ngụy trang bằng sự quan tâm và trách nhiệm.
Mộc Lan nhanh chóng đi lấy khăn ấm và thuốc hạ sốt từ phòng y tế gần đó.
Khi cô quay lại, anh đang thều thào gọi tên ai đó trong cơn mê sảng. Cô quỳ xuống bên ghế sofa, lau mặt và cần cổ ướt đẫm mồ hôi cho anh. Khoảnh khắc này, Việt hoàn toàn yếu đuối và dễ tổn thương—một hình ảnh hoàn toàn trái ngược với người đàn ông quyền lực mà cô vẫn luôn thấy.
“Nóng quá... đừng đi...” Anh nắm lấy tay cô, siết nhẹ.
Mộc Lan để anh giữ tay mình, dùng tay kia đút thuốc hạ sốt vào miệng anh. Cô cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Đây không phải là tình yêu vợ chồng, càng không phải là tình cảm em dâu – anh chồng. Nó là một sự sở hữu và mong muốn sâu sắc đến từ tận đáy lòng cô.
Cô cúi xuống, ghé sát vào tai anh để trấn an: “Em ở đây. Anh ngủ đi.”
Trong lúc cô đang cố sắp xếp lại chiếc áo choàng lụa bị trễ vai, một chiếc khăn lụa mỏng màu tím nhạt, vốn quấn quanh cổ cô lúc nãy, đã vô tình tuột ra và rơi xuống, nằm gọn ngay trên ngực Vương Việt.
Bí Mật Nằm Lại
Mộc Lan không hề hay biết về chiếc khăn đã rơi. Cô tiếp tục ngồi bên anh thêm một lúc, cho đến khi hơi thở anh dần trở nên đều đặn. Cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay anh, mặc dù anh vẫn nắm chặt lấy không khí.
Trước khi rời đi, cô đặt chiếc khăn lạnh lên trán anh. Cô nhìn anh thêm lần cuối, cảm thấy một nỗi đau và sự xót xa kỳ lạ.
“Khánh... không thể chăm sóc anh như thế này,” cô thầm nghĩ.
Mộc Lan đứng dậy, khẽ khàng đóng cửa. Cô trở về phòng với hơi thở gấp gáp. Cả người cô run rẩy, không phải vì lạnh mà vì cảm giác tội lỗi và thỏa mãn khi vừa bước vào thế giới riêng tư của anh, chăm sóc anh và nhận được một khoảnh khắc gần gũi mãnh liệt như thế.
Vương Việt tỉnh dậy vào sáng hôm sau, đầu óc quay cuồng vì cơn sốt đã giảm. Anh nhớ mang máng có một bóng dáng mềm mại, ấm áp đã ở bên mình.
Anh ngồi dậy, và cảm thấy có vật gì đó mềm mại, mát lạnh trên ngực.
Đó là chiếc khăn lụa màu tím nhạt, thoang thoảng mùi hương hoa nhài quen thuộc của Mộc Lan.
Việt cầm chiếc khăn lên, ngón tay anh vuốt ve chất liệu tơ lụa mịn màng. Cảm giác này rõ ràng hơn mọi lời nói. Chiếc khăn này là của cô. Cô đã ở đây. Cô đã chạm vào anh, chăm sóc anh.
Anh biết, cô làm vậy vì lòng tốt và bổn phận của em dâu.
Nhưng cũng chính chiếc khăn lụa này, một vật chứng bí mật duy nhất, đã phá vỡ hoàn toàn bức tường thủy tinh mà anh cố gắng xây dựng.
Việt siết chặt chiếc khăn trong tay, đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự đấu tranh dữ dội giữa bổn phận và dục vọng. Chiếc khăn giờ đây không chỉ là vật vô tri, nó là bản khế ước thầm lặng đầu tiên giữa họ. Anh không thể vứt nó đi, và anh biết, anh sẽ không làm thế.
Bí mật giờ đây đã có hình hài, và nó nằm gọn trong lòng bàn tay anh.