em dâu gợi cảm

Chương 6: Nơi Ẩn Náu Cuối Hành Lang


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm thỏa thuận bí mật trong nhà kho, Mộc Lan và Vương Việt sống trong sự căng thẳng tột độ của sự chờ đợi. Mối quan hệ của họ được ẩn giấu kỹ lưỡng sau lớp mặt nạ anh chồng – em dâu lịch thiệp. Họ chỉ giao tiếp bằng ám hiệu qua ánh mắt hoặc những câu nói ẩn ý chỉ hai người hiểu.

Nguy cơ lớn nhất của họ lại chính là sự an toàn giả tạo trong dinh thự.

Cơ Hội Vàng và Tín Hiệu Ngầm

Ba ngày sau. Khánh (chồng cô) tiếp tục vắng nhà. Mộc Lan đang tham gia buổi trà chiều với mẹ chồng. Việt ngồi đối diện, giả vờ xem xét một tập tài liệu.

Mẹ chồng đột nhiên nhắc đến chuyến thăm của một vị khách quan trọng: "Việt, con đưa cô ấy xem phòng trưng bày cổ vật ở cuối hành lang nhé. Cô ấy muốn ngắm bộ sứ thời Minh."

Vương Việt chỉ gật đầu. Nhưng khi anh đưa tay lên vuốt nhẹ sau tai, Mộc Lan hiểu đó là tín hiệu. Phía sau phòng trưng bày cổ vật là một căn phòng lưu trữ cũ, ít khi được sử dụng, nơi cất giữ những vật dụng không thường xuyên. Đó chính là nơi ẩn náu mà anh đã chọn.

Mộc Lan nhanh chóng tìm cớ: "Mẹ, con xin phép lên phòng lấy thêm chiếc khăn choàng. Ban đêm trời trở lạnh."

Cả hai rời đi gần như cùng lúc. Cảm giác hồi hộp xen lẫn sự kích thích làm cô run rẩy.

Sự Vội Vã Trong Phòng Lưu Trữ

Vương Việt đợi ở cuối hành lang, cạnh cánh cửa gỗ sẫm màu dẫn vào phòng lưu trữ. Khi Mộc Lan bước đến, anh nhanh chóng nắm tay cô, kéo cô vào bên trong và khóa chốt.

Phòng lưu trữ nhỏ hẹp, chỉ đủ chỗ cho vài chiếc tủ gỗ phủ vải. Mùi gỗ mục, bụi bặm và sự tối tăm bao trùm không gian. Ánh đèn hành lang chỉ le lói qua khe cửa.

“Chỉ có năm phút,” Việt thì thầm, giọng anh đầy gấp gáp và trầm khàn. “Phải nhanh. Người hầu có thể đi ngang bất cứ lúc nào.”

Chính sự nguy hiểm cận kề này đã đẩy sự ham muốn của họ lên đến đỉnh điểm. Mộc Lan không cảm thấy sợ hãi; cô cảm thấy tự do một cách điên cuồng.

Việt áp lưng cô vào cánh cửa lạnh lẽo. Anh hôn cô, không phải là nụ hôn thăm dò đêm trước, mà là một sự đòi hỏi dữ dội. Bàn tay anh nhanh chóng vén chiếc áo choàng của cô, tìm kiếm sự tiếp xúc gấp gáp dưới lớp vải mỏng.

Mộc Lan vòng tay qua cổ anh, đáp lại bằng tất cả sự khao khát bị dồn nén. Cô chỉ muốn xé toạc lớp áo vest nghiêm nghị và sự kiểm soát của anh.

Trong không gian chật hẹp và tối tăm đó, sự vụng trộm được thực hiện một cách vội vã và mạnh mẽ. Mọi cử động đều phải giữ sự im lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng hơi thở gấp gáp và nhịp tim đập điên cuồng là bằng chứng cho hành động phản bội đang diễn ra.

Tiếng Bước Chân Gần Kề

Đúng lúc khoảnh khắc cấm kỵ đạt đến đỉnh điểm, một âm thanh vang lên ngoài hành lang. Tiếng bước chân của ai đó đang tiến lại gần.

Việt đột ngột dừng lại. Anh cứng người, nghiêng đầu lắng nghe. Mộc Lan cũng cảm thấy tim mình như ngừng đập. Sự sợ hãi bị phát hiện lạnh buốt như một gáo nước lạnh tạt vào sự cuồng nhiệt của họ.

Việt nhanh chóng ghé sát tai Mộc Lan, thì thầm: “Đừng lên tiếng. Nín thở.”

Anh không buông cô ra, mà dùng thân hình cao lớn của mình để che chắn cho cô hoàn toàn, giấu cô vào góc tối nhất của căn phòng. Sự che chắn đó vừa là hành động bảo vệ, vừa là sự gần gũi thể xác không thể tách rời.

Tiếng bước chân dừng lại ngay bên ngoài cánh cửa. Có tiếng ho nhẹ, rồi một giọng nói (có lẽ là người hầu hoặc mẹ chồng) vang lên.

“Quản gia, anh có thấy chìa khóa phòng trưng bày ở đâu không?”

“Thưa bà, hình như tôi thấy cậu Việt vừa mang nó lên phòng sách rồi.”

Cuộc nói chuyện kết thúc, và tiếng bước chân dần đi xa.

Cả hai vẫn giữ nguyên vị trí, nín thở. Mộc Lan cảm thấy hơi thở của Việt phả vào mái tóc mình, mạnh mẽ và ấm áp. Cô biết, cảm giác hồi hộp này còn kích thích hơn bất kỳ sự lãng mạn nào.

Hậu Quả Của Ẩn Náu

Khi tiếng bước chân đã khuất hẳn, Vương Việt mới nhẹ nhàng buông Mộc Lan ra. Cả hai đứng thẳng dậy, vội vàng chỉnh sửa quần áo. Tay Mộc Lan run rẩy không thể cài nổi khuy áo. Việt tự mình làm giúp cô, ngón tay anh chạm vào da thịt cô một cách gấp gáp và tiếc nuối.

“Nhớ đấy. Đây là cái giá của sự liều lĩnh,” Việt nói, giọng anh trầm hơn, mang theo sự nguy hiểm mà cô chưa từng thấy. “Mỗi lần thế này, chúng ta đều đặt mình vào ranh giới. Cô muốn tiếp tục không?”

“Em muốn,” Mộc Lan đáp, ánh mắt cô đầy sự quyết tâm.

Năm phút vụng trộm đó đã tạo nên một vết nứt lớn trong cuộc hôn nhân của cô.

Việt mở cửa, liếc nhanh ra hành lang. Anh nắm lấy tay cô, siết chặt: “Lần sau, tôi sẽ tìm một nơi an toàn hơn. Đi đi.”

Mộc Lan nhanh chóng trở về phòng, nhưng cô biết, trái tim cô đã bị bỏ lại ở cuối hành lang, trong căn phòng lưu trữ tối tăm, bên cạnh người đàn ông cấm kỵ đó. Sự vụng trộm thể xác đã hoàn tất, và giờ đây, mỗi góc khuất trong dinh thự đều có thể trở thành nơi ẩn náu của họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×