em dâu gợi cảm

Chương 7: Mùi Hương Lạ Trên Áo Sơ Mi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc vụng trộm vội vã trong phòng lưu trữ, Mộc Lan và Vương Việt đều cảm thấy vừa kích thích, vừa sợ hãi. Họ trở nên cẩn trọng hơn trong từng hành động, từng ánh mắt. Bí mật giờ đây không chỉ là gánh nặng tâm lý, mà còn là một mối đe dọa thực tế.

Sự Trở Về Bất Ngờ

Khánh (chồng Mộc Lan) đột ngột về nhà sớm hơn dự kiến. Anh ta trở về vào buổi chiều, không hề báo trước. Sự trở về này lập tức tạo nên một cơn bão ngầm trong không khí.

Mộc Lan cố gắng tỏ ra vui mừng và quan tâm. Nhưng cô nhận thấy mình đã quá quen với sự vắng mặt của Khánh, đến nỗi sự hiện diện của anh ta lại khiến cô cảm thấy xa lạ và ngột ngạt.

Khánh đi thẳng lên phòng làm việc của mình để kiểm tra giấy tờ. Vài phút sau, anh ta bước xuống nhà với vẻ mặt khó hiểu và cau có.

“Em dâu, hôm nay anh Việt có nhà không?” Khánh hỏi, giọng anh ta không mang vẻ thân thiện thường thấy.

“Dạ, hình như anh ấy đang ở phòng sách. Có chuyện gì ạ?” Mộc Lan cố giữ giọng điệu tự nhiên nhất.

“Không có gì. Anh chỉ thấy có chút lộn xộn trong phòng làm việc của anh. Giấy tờ bị xê dịch.”

Mộc Lan cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Kể từ khi cô bắt đầu mối quan hệ vụng trộm, cô thường xuyên tìm cớ đi ngang phòng sách của Việt, và thỉnh thoảng liếc nhìn vào phòng Khánh để xem có động tĩnh gì không. Liệu cô có sơ suất không?

Chiếc Áo Sơ Mi Bị Bỏ Quên

Tối hôm đó, cả ba dùng bữa tối cùng nhau. Mộc Lan nhận thấy ánh mắt của Khánh liên tục lướt qua cô và Việt. Việt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, tập trung vào công việc, chỉ trả lời Khánh một cách ngắn gọn.

Sau bữa tối, Khánh yêu cầu người giúp việc mang đồ đã giặt ủi lên phòng. Mộc Lan đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy Khánh đứng ngay ngắn bên tủ quần áo, nhìn chằm chằm vào một chiếc áo sơ mi trắng đã được là phẳng.

“Mộc Lan, em ngửi thử xem.” Khánh đưa chiếc áo sơ mi cho cô.

Cô đưa tay nhận lấy. Đó là một chiếc áo sơ mi của Khánh. Cô hít nhẹ. Mùi hương dịu nhẹ, ngọt ngào xộc vào mũi cô.

Đó không phải là mùi nước xả vải thường ngày của gia đình. Đó là mùi nước hoa mà Mộc Lan thường dùng, một loại hương hoa nhài và trà xanh cô yêu thích.

Mộc Lan gần như chết lặng. Cô biết, trong cuộc gặp vội vã ở phòng lưu trữ, hoặc trong khoảnh khắc chăm sóc anh Việt khi anh bị ốm, một chút hương thơm từ quần áo hay tóc cô đã vô tình ám vào người anh Việt. Và có thể anh Việt đã vô tình mặc chiếc áo sơ mi này của Khánh sau khi tập thể dục hoặc khi thay đồ vội vã.

Sự lo sợ làm giọng cô run rẩy: “Mùi... Mùi gì lạ vậy anh? Em thấy hơi hắc.”

Khánh nhìn cô sắc lạnh: “Đây là mùi hương của em.”

Sự Nghi Ngờ Lạnh Lẽo

Mộc Lan lắp bắp: “Không thể nào. Em... em dùng nước hoa rất nhẹ. Mà sao lại có mùi này trên áo của anh?”

“Anh cũng không hiểu,” Khánh nói, nhưng ánh mắt anh lại như một tia X nhìn thấu mọi lời nói dối. “Anh đã không mặc chiếc áo này cả tuần rồi. Anh nhờ người giúp việc kiểm tra lại xem có ai dùng nhầm tủ quần áo không.”

Khánh không nói thẳng là anh nghi ngờ vợ. Anh cũng không nói thẳng là anh nghi ngờ anh trai. Nhưng cách anh đặt vấn đề đã rõ ràng: Có một sự xâm nhập không mong muốn vào không gian cá nhân của anh.

Mộc Lan cảm thấy cổ họng khô khốc. Cô biết, người giúp việc chắc chắn sẽ không bao giờ dám động vào quần áo của Việt hay Khánh. Nếu mùi hương của cô dính trên áo của Việt, và Việt vô tình bỏ lại nó trong phòng Khánh hoặc người giúp việc làm lẫn, thì bí mật của họ đã bị lộ một phần.

“Anh đừng làm quá lên. Chắc người làm giặt chung thôi mà,” Mộc Lan cố trấn an, nhưng tay cô đang run rẩy sau lưng.

“Có thể.” Khánh buông một tiếng thở dài lạnh lẽo. Anh vứt chiếc áo sơ mi vào sọt đồ bẩn. “Nhưng dạo này, mọi thứ trong nhà đều hơi... lệch lạc. Anh cảm thấy có điều gì đó không đúng.”

Khánh tiến lại gần Mộc Lan, nhưng không phải để ôm cô. Anh đặt tay lên vai cô một cách kiểm soát. “Anh yêu em, Mộc Lan. Anh không muốn có bất cứ bí mật nào tồn tại giữa chúng ta. Em hiểu chứ?”

Lời nói đó vừa là sự yêu thương, vừa là lời cảnh báo nghiêm khắc nhất.

Mộc Lan nhìn vào mắt chồng, trong đầu cô là hình ảnh Vương Việt và hơi ấm của anh trong căn phòng lưu trữ tối tăm. Cô biết, đây là một lời nói dối lớn nhất đời cô.

“Em hiểu mà, anh yêu. Em cũng vậy.”

Khánh rời đi, nhưng sự nghi ngờ đã được gieo rắc. Mùi hương lạ trên áo sơ mi chính là vết nứt đầu tiên trong vỏ bọc hoàn hảo của họ, và Mộc Lan biết, mọi ánh mắt trong dinh thự sẽ bắt đầu theo dõi cô từ đây.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×