Mùa hè năm ấy, nắng không còn thiêu đốt như năm năm về trước, nhưng trong lòng Lê Nguyệt Minh vẫn cháy âm ỉ một vệt nắng cũ chưa từng tắt. Cô ngồi bên khung cửa sổ quen thuộc của căn hộ tầng 6, nơi có thể nhìn ra cả một mảng trời vàng ruộm và những tán bằng lăng tím nhạt cuối mùa.
Căn hộ nhỏ chỉ khoảng 40 mét vuông, nằm lặng lẽ trong một con hẻm yên tĩnh ở quận 3. Với Minh, đó không chỉ là nơi ở mà còn là một thế giới riêng – nơi cô có thể lẩn tránh khỏi những náo nhiệt ồn ào ngoài kia. Và quan trọng hơn cả, nơi này không có bất kỳ ký ức nào của anh – người cũ.
Nguyệt Minh 25 tuổi, biên tập viên của một nhà xuất bản sách văn học. Công việc của cô là đọc, sửa, đôi khi góp ý để một bản thảo thô trở nên tròn trịa hơn trước khi đưa in. Với nhiều người, đó là công việc nhạt nhẽo, nhưng với Minh, nó lại là sự an yên hiếm hoi mà cuộc đời ban tặng.
Cô thích lặng lẽ. Thích nhâm nhi cà phê không đường vào mỗi sáng. Thích nghe nhạc Trịnh những khi mưa xuống. Và thích nhất là đọc lại những bức thư tay cũ – dẫu biết rằng có nhiều điều trong đó đã không còn đúng với hiện tại.
Sáng nay, Minh tỉnh dậy sớm hơn thường lệ. Một cơn mưa đêm qua đã làm dịu đi cái oi ả đầu mùa. Cô pha một ly cà phê, mở cửa ban công để hứng những làn gió nhẹ. Thế nhưng, sự yên bình ấy nhanh chóng bị phá vỡ.
Một tiếng đập ầm vang lên từ căn hộ sát vách. Theo sau đó là tiếng kéo lê đồ đạc, tiếng đóng mở cửa, và cả... tiếng huýt sáo.
Minh nhăn mặt. Căn hộ đó trước giờ vẫn để trống. Hình như có người mới chuyển đến.
Cô rời khỏi ghế, kéo nhẹ tấm rèm mỏng ra, nhìn sang bên kia qua ô cửa sổ sát ban công. Một người đàn ông, khoảng gần 30 tuổi, tóc rối bù và mặc áo thun xám nhạt, đang vật lộn với một chiếc giá sách cồng kềnh. Anh ta vừa kéo, vừa nói gì đó trong điện thoại, vẻ mặt vô cùng “rất thành phố”.
Minh thở dài, định quay vào thì người kia bất ngờ nhìn sang. Bốn mắt chạm nhau.
Cô lúng túng, vội vã buông rèm xuống, tim đập lệch một nhịp. Không phải vì ngại, mà vì ánh mắt ấy – sáng, thẳng và có chút gì đó… nghịch ngợm.
—
Buổi trưa, Minh trở lại nhà sau một cuộc họp chỉnh sửa bản thảo. Đang định tra chìa khóa thì cánh cửa bên cạnh mở ra.
– Chào cô hàng xóm – giọng nam trầm, pha chút tinh nghịch.
Cô hơi khựng lại, quay sang. Người đàn ông ban sáng – giờ đã thay áo sơ mi, tóc gọn gàng hơn – đang đứng chống tay vào khung cửa, cười với cô.
– Tôi là Trần Gia Khang, nhiếp ảnh gia. Mới dọn đến đây sáng nay. Cô tên gì?
– Lê Nguyệt Minh. Tôi làm biên tập viên. – Cô đáp nhanh, lịch sự. Rồi quay lại với ổ khóa. Một phần vì ngại, phần còn lại vì không muốn kéo dài cuộc trò chuyện với người lạ.
– Cô thích đọc sách nhỉ? – Khang hỏi tiếp, dường như không quan tâm đến khoảng cách vô hình cô đang tạo.
– Ừ, tôi làm sách. Đương nhiên phải đọc.
– Thế chắc sẽ thú vị lắm nếu tôi mời cô chụp ảnh cho một bộ sách ảnh mới. Chủ đề: “Những người đọc cô đơn”. Cô hợp vai lắm.
Minh cau mày. Không biết là lời khen hay châm chọc. Cô nhẹ giọng:
– Tôi không có hứng thú làm mẫu ảnh đâu. Chúc anh dọn nhà suôn sẻ.
Rồi cô bước nhanh vào nhà, đóng cửa lại. Nhưng sau cánh cửa, đôi môi khẽ nhếch thành một nụ cười mơ hồ. Lâu rồi mới có ai đó bắt chuyện với cô một cách tự nhiên đến vậy.
—
Chiều hôm đó, Minh nhận được một email từ trưởng ban: “Chuẩn bị biên tập cho một dự án ảnh – sách du ký, kết hợp giữa hình ảnh và đoạn văn ngắn. Tác giả gửi ảnh trước, đoạn chữ sẽ bổ sung sau. Người phụ trách ảnh: Trần Gia Khang. Phối hợp trực tiếp.”
Minh gần như cứng đờ.
“Thế giới này nhỏ quá hay ông trời đang thử thách mình vậy?”
—
Cô gặp lại Gia Khang trong văn phòng biên tập vào sáng hôm sau. Anh mang theo một chiếc USB, một máy ảnh, và nụ cười không hề e dè.
– Thật trùng hợp, cô biên tập viên lạnh lùng lại là người xử lý dự án của tôi. Định mệnh thật đấy.
Minh lặng thinh, nhận USB, cắm vào laptop. Những bức ảnh đầu tiên hiện ra: Đồi cát Phan Thiết, phố cổ Hội An, cánh đồng lúa Yên Bái, và cả một bức – chụp một cô gái đang ngồi bên cửa sổ, đọc sách.
– Bức này là ảnh dàn dựng à? – cô hỏi, không ngẩng đầu.
– Không. Chụp lén đấy. Ở quán cà phê nọ. Cô gái ấy có nét giống cô. Nhìn như một người trốn khỏi thế giới.
Minh dừng lại, không rõ anh đang nói thật hay đùa. Nhưng ánh mắt anh khi nói ra những điều ấy – lại chân thành đến khó tin.
—
Tối hôm đó, Minh ngồi nhìn ánh đèn đường từ ô cửa kính. Cô không rõ vì sao mình lại nhớ đến ánh mắt Gia Khang nhiều đến vậy. Không phải vì vẻ ngoài. Không phải vì câu nói. Mà là… một cảm giác khó gọi tên.
Cô quay về với những dòng bản thảo, nhưng tâm trí cứ lạc trôi đến những khung hình trong USB. Những bức ảnh không chỉ đẹp – mà còn kể chuyện.
Có thể, cô đã không còn đứng mãi trong “mùa hạ năm ấy” nữa rồi. Có thể, một mùa hạ mới – đang dần đến.