Cái nắng trưa ở Sài Gòn luôn biết cách khiến người ta mỏi mệt, nhất là khi nó rọi xuyên qua cửa kính những tòa nhà văn phòng cao tầng, khiến mọi thứ trở nên lóa mắt, choáng váng. Nhưng với Lê Nguyệt Minh, điều khiến cô choáng váng hôm nay không phải ánh nắng – mà là người đàn ông đang ngồi đối diện cô trong phòng họp nhỏ của nhà xuất bản.
Trần Gia Khang.
Cái tên ấy đang bắt đầu xuất hiện dày đặc trong thư từ nội bộ, bảng phân công và cả... những suy nghĩ cô vốn không muốn thừa nhận.
– Cô đọc hết ảnh chưa? – Khang hỏi, giọng trầm đều đều.
Minh gật nhẹ, không rời mắt khỏi màn hình laptop.
– Ảnh của anh có chiều sâu. Nhưng vài bố cục hơi gượng.
– Tôi thích gượng đấy. Gượng gạo nó mới thật. Giống như cách cô đang cố tỏ ra bình thản lúc này vậy.
Minh sững lại, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Khang. Một cái nhìn thách thức, nhưng không hằn học. Nó như một lời mời gọi nhẹ nhàng: “Tôi đang nhìn thấy em thật sự, em biết không?”
Cô dập màn hình laptop lại, đứng dậy.
– Tôi sẽ gửi anh phản hồi chi tiết qua email. Không cần phải gặp mặt trực tiếp.
– Nhưng tôi lại muốn gặp trực tiếp. Tôi thích nghe giọng cô khi nhận xét ảnh của tôi. Cảm giác như đang ngồi giữa một buổi triển lãm tranh mà có người phiên dịch giùm từng nét cọ.
Minh khẽ thở ra, chẳng biết là bực hay buồn cười. Người đàn ông này rõ ràng không giống ai. Mọi lời anh nói đều như một lớp áo nhẹ nhàng, che phủ bên ngoài những tầng cảm xúc mà cô chưa sẵn sàng bước vào.
– Tôi làm việc nghiêm túc. Hy vọng anh cũng vậy – cô đáp ngắn gọn, rồi xoay người bước ra khỏi phòng họp.
Nhưng khi đi qua anh, ánh mắt cô lại không kìm được mà liếc sang. Ánh sáng từ cửa sổ hắt xuống gương mặt Khang, làm nổi bật đôi mắt đen sâu và đôi môi đang nở một nụ cười nửa miệng.
Cô cảm thấy tim mình khẽ chùng xuống một nhịp.
Chiều hôm ấy, Minh về sớm hơn thường lệ. Cô không muốn ngồi lại văn phòng khi mà hộp thư đến cứ liên tục hiện tên “Trần Gia Khang” với những lời ghi chú pha chút hài hước.
Về đến nhà, cô mở rèm cửa, để ánh sáng cam cam của buổi chiều buông phủ đầy căn hộ nhỏ. Rồi cô pha một ly trà hoa cúc, mở một bản nhạc nhẹ, để đầu óc lặng đi sau một ngày có phần... hỗn loạn.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Minh giật mình. Cô không chờ ai, và cũng ít có ai ghé thăm bất chợt như vậy.
Ra mở cửa, cô bắt gặp... Gia Khang, đang đứng với một cái hộp giấy trên tay.
– Tôi làm bánh chuối nướng, mang sang biếu hàng xóm. Truyền thống của tôi mỗi lần chuyển nhà.
Minh nhìn anh, không giấu được nghi ngờ.
– Tôi không ăn đồ ngọt.
– Bánh tôi ít đường. Vị vừa phải. Giống như người tặng – Khang nháy mắt.
– Anh làm thật à? – cô vẫn chưa tin.
– Tôi là người đàn ông trưởng thành. Biết nấu ăn, biết ủ rượu, và biết trồng cây nữa. Cô đừng đánh giá thấp năng lực sống sót của một nhiếp ảnh gia tự do.
Minh khẽ bật cười, nụ cười mỉm đầu tiên trong ngày. Cuối cùng, cô đón lấy cái hộp.
– Cảm ơn. Tôi sẽ... thử một miếng.
– Một miếng thôi cũng được. Nhưng nếu cô ăn hết, tôi có thể làm thêm. Gần đây tôi rảnh.
– Thay vì rảnh, anh nên chọn ảnh cho dự án đi. Tôi không có thời gian chỉnh từng tấm đâu.
– Rồi, rồi, tôi đang làm đấy. Nhờ cô "có tâm" nhắc nhở, tôi sẽ chọn ảnh nghiêm túc hơn.
Anh cười, gật đầu, rồi bước lùi một bước như muốn chào tạm biệt. Nhưng trước khi quay đi, anh bỗng dừng lại.
– Minh này...
Cô ngước lên.
– Mắt cô... hay buồn. Dù miệng cười.
Minh không nói gì. Cô lặng lẽ đóng cửa, đứng dựa vào cánh cửa như sợ mình vừa nghe lầm. Nhưng tim cô lại đánh một nhịp khác lạ – vừa bối rối, vừa nhẹ tênh.
Tối hôm đó, khi cắt một miếng bánh chuối nhỏ và nếm thử, cô nhận ra Khang không nói dối. Vị ngọt vừa phải, mềm, thơm, và... ấm.
Nó khiến cô nhớ đến một thứ gì đó xa lắm – một căn bếp cũ kỹ ở Đà Lạt, nơi cô từng ngồi bó gối nhìn người cũ lóng ngóng làm bánh trong một chiều mưa. Nụ cười anh khi ấy rất ấm, nhưng rồi cũng là anh – rời đi vào một mùa hạ.
Cô khẽ khàng khép lại ký ức, rồi bật laptop lên. Thư mới từ Khang:
Tiêu đề: Gửi cô biên tập hay nghiêm nghị,
Nội dung:
Em biết không, tôi chọn được rồi – 25 tấm ảnh kể về 25 hành trình, đều là nơi mà tôi từng đi qua để quên đi một điều gì đó. Nhưng hình như... chưa bao giờ thật sự quên.
Minh ngồi lặng một lúc lâu, rồi bắt đầu mở từng ảnh lên. Một lần nữa, những bức ảnh ấy khiến cô không rời mắt. Không chỉ vì kỹ thuật – mà vì trong đó, có cái buồn mơ hồ giống như trong cô.
—
Gần nửa đêm, Minh đứng ngoài ban công. Ánh đèn thành phố lấp lánh phía xa. Từ căn hộ bên cạnh, ánh sáng vẫn chưa tắt. Có lẽ Khang cũng đang thao thức.
Cô không biết người đàn ông ấy mang đến điều gì cho cuộc sống vốn phẳng lặng của mình. Nhưng rõ ràng, sự xuất hiện của anh như một chiếc chuông gió – khẽ reo lên giữa trưa nắng, khiến lòng người bất giác lay động.
Minh nhắm mắt, hít một hơi sâu.
Có thể... một điều gì đó mới mẻ đang gõ cửa trái tim cô, từng chút một.