Một tuần sau khi kết quả xét nghiệm được công bố, mọi thứ dường như đã trở về đúng nhịp của nó. Những ngày mưa nặng nề đã qua đi, nắng hạ dần trở nên rực rỡ hơn – cũng giống như ánh mắt Lan mỗi khi nhìn Huy, đã không còn vướng bận, chỉ còn sự tin tưởng dịu dàng.
Buổi sáng chủ nhật, Lan tỉnh dậy muộn hơn thường lệ. Tiếng chuông cửa vang lên khiến cô hơi ngỡ ngàng. Cô bước ra mở cửa và thấy Huy đang đứng đó, tay cầm một hộp quà nhỏ.
– “Dậy trễ rồi phải không?” – anh cười, ánh mắt dịu dàng.
– “Anh đến sớm vậy à?” – cô dụi mắt, vẫn còn ngái ngủ.
– “Vì hôm nay đặc biệt.” – Huy giơ hộp quà lên. “Chúc mừng một tuần kể từ khi chúng ta thoát khỏi… bi kịch bất đắc dĩ.”
Lan bật cười, kéo anh vào nhà.
Cả hai cùng ăn sáng, cùng xem phim hoạt hình như hai đứa trẻ. Thật lâu rồi Lan mới cảm thấy nhẹ nhõm như vậy – không cần cố tỏ ra mạnh mẽ, không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần có Huy ở bên.
Buổi chiều, Lan nhận được một email từ Đại học Nghệ thuật Milan – nơi cô từng nộp hồ sơ cho một khóa học thiết kế thời trang nâng cao. Cô đã gần như quên bẵng chuyện này, vì không nghĩ rằng mình sẽ đỗ.
Nhưng bức thư đến với tiêu đề: “Chúc mừng bạn đã trúng tuyển học bổng toàn phần khóa đào tạo 1 năm tại Ý.”
Lan ngồi chết lặng. Hơi thở như nghẹn lại.
Giấc mơ bao năm – được học thiết kế ở châu Âu, được tiếp cận thế giới thời trang chuyên nghiệp, được tự mình làm ra những bộ sưu tập mang tên mình – giờ đây đã ở ngay trước mắt. Nhưng cũng chính lúc này, cô thấy lòng mình rối bời.
Vì Huy.
Một năm không phải là quá dài, nhưng cũng không phải là một khoảng cách dễ dàng vượt qua khi tình yêu vừa mới tìm lại được. Cô biết Huy sẽ ủng hộ. Anh luôn làm vậy. Nhưng sâu trong lòng, cô lo sợ – lo rằng thời gian, khoảng cách và những điều chưa định trước có thể làm phai nhạt tất cả.
Tối hôm đó, Lan và Huy ngồi bên nhau ở công viên, gió mát nhẹ thổi qua, mùi hoa sữa thoang thoảng trong không khí.
– “Anh này…” – Lan cất giọng, nhẹ nhàng. – “Nếu em phải đi xa một năm, anh có chờ em không?”
Huy nhìn cô, không hỏi lý do, chỉ lặng lẽ gật đầu.
– “Anh sẽ chờ. Dù là một năm hay nhiều năm, anh cũng chờ. Nhưng chỉ khi… đó là điều em thực sự muốn.”
Lan cắn môi, quay mặt đi, cố giấu đôi mắt đang ướt.
– “Em vừa được nhận học bổng toàn phần. Ở Milan.”
Huy im lặng một lúc. Rồi anh nắm tay cô.
– “Vậy thì đi đi.”
Lan quay lại, ngỡ ngàng.
– “Anh không buồn sao?”
– “Buồn chứ. Rất buồn. Nhưng nếu anh giữ em lại vì ích kỷ của bản thân, thì tình yêu này không còn đẹp nữa rồi. Anh yêu em, nên anh muốn em được bay cao, được làm điều mình mơ ước.”
Cô nghẹn ngào. Tim cô như vỡ ra, vừa hạnh phúc vừa day dứt.
– “Nhưng nếu em đi rồi… nhỡ mọi thứ thay đổi thì sao?”
– “Thì anh sẽ đến tìm em.” – Huy mỉm cười, nắm tay cô chặt hơn. – “Chúng ta không phải trẻ con. Không phải cứ xa là mất. Nếu chúng ta thực sự yêu nhau, thì dù em ở đâu, anh cũng sẽ luôn là điểm tựa của em.”
Lan gục đầu vào vai anh, nước mắt rơi xuống vai áo.
– “Em sợ mất anh. Em vừa mới có anh lại…”
– “Và em sẽ không mất anh. Vì tình yêu không đo bằng khoảng cách, mà bằng cách chúng ta giữ nhau trong lòng.”
Những ngày sau đó là chuỗi ngày ngập tràn cảm xúc lẫn lộn. Lan bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi. Làm visa, sắp xếp đồ đạc, chia tay bạn bè. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, giữ nụ cười – nhưng mỗi tối, khi chỉ còn lại một mình, cô thường bật khóc.
Huy luôn ở bên, giúp cô từng việc nhỏ. Nhưng cả hai đều tránh nhắc đến ngày cô lên đường. Như thể chỉ cần không nói, thì ngày đó sẽ chưa đến.
Tối trước ngày bay, họ trở lại quán cà phê cũ, ngồi ở đúng chiếc bàn cạnh cửa sổ.
– “Ngày mai em đi rồi…” – Lan thì thầm, giọng khàn đặc.
– “Ừ. Và anh sẽ tiễn em đến sân bay. Không để em đi một mình.”
Cô cầm lấy tay anh, ánh mắt đỏ hoe.
– “Anh này… em viết một lá thư. Nếu một ngày nào đó, em thấy quá mệt mỏi, em sẽ đọc lại.”
– “Anh cũng viết một lá thư. Nhưng không phải để em mang theo. Mà là để anh giữ lại. Để nhắc mình rằng, người anh yêu đã dám mơ và dám bay.”
Họ không cần nói thêm lời nào nữa. Chỉ ngồi cạnh nhau, lặng lẽ cảm nhận từng phút, từng giây cuối cùng trước khi xa nhau. Không ai nói đến tương lai, cũng chẳng hứa hẹn điều gì. Vì cả hai đều hiểu: yêu nhau không phải là trói nhau bằng lời hứa, mà là giữ nhau bằng niềm tin.
Sáng hôm sau.
Sân bay đông người. Tiếng loa gọi tên hành khách, tiếng bánh xe vali lăn đều trên nền gạch, tiếng chào tạm biệt vội vã... Lan kéo vali, đứng trước cửa lên máy bay, quay lại nhìn Huy lần cuối.
– “Anh nhớ giữ sức khỏe. Nhớ ăn sáng, đừng bỏ bữa.”
– “Em cũng thế. Nhớ mặc ấm. Và… nhớ gọi anh mỗi khi em thấy cô đơn.”
– “Hứa với em… rằng anh sẽ chờ.”
Huy bước tới, ôm cô thật chặt.
– “Anh sẽ đợi. Không chỉ đợi, mà còn chuẩn bị sẵn tất cả cho ngày em trở về.”
Lan bật khóc. Những giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống vai anh.
– “Em sẽ về. Sớm thôi…”
Cô xoay người, không dám quay lại nữa. Vì nếu quay lại, cô sợ mình sẽ không đi được nữa.
Tiếng loa gọi tên chuyến bay lần cuối. Cô bước lên cầu thang, và biến mất sau cánh cửa.
Huy đứng lại giữa sân bay, một mình. Tim anh nhói lên, nhưng ánh mắt anh vẫn bình tĩnh. Vì anh biết, đây không phải kết thúc – mà là một khởi đầu mới.
Một mùa hạ xa. Nhưng là mùa hạ của niềm tin.