Quán cà phê quen thuộc vào một buổi tối yên ả. Góc ngồi cũ cạnh cửa sổ vẫn được giữ nguyên, những dây đèn vàng treo lơ lửng như rọi ánh sáng dịu dàng xuống hai chiếc ghế trống.
Lan đến sớm. Cô ngồi đó, tay siết chặt tách trà đang tỏa khói. Dù ngoài kia gió mùa hạ vẫn âm ấm, nhưng trong lòng cô lại lạnh đến lạ thường.
Bên trong cô là cơn bão cảm xúc: sốc, hoang mang, buồn bã, thậm chí là sợ hãi. Người con trai cô đã bắt đầu mở lòng, đã tin tưởng, đã mơ mộng về một tương lai — hóa ra lại mang thân phận có thể khiến mọi thứ sụp đổ trong tích tắc.
Gần 7 giờ, Huy bước vào. Vẫn là chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng, nụ cười quen thuộc, nhưng ánh mắt anh khẽ cau lại khi thấy vẻ mặt thất thần của Lan.
– “Lan… em ổn chứ?”
Lan nhìn anh. Một thoáng thôi, cô đã muốn gục vào vai anh như mọi khi. Nhưng lần này, cô không thể. Không được.
– “Huy, em cần anh nghe em… không ngắt lời, được không?”
Anh gật đầu. Cô hít sâu, giọng chậm rãi:
– “Em đã tìm thấy nhật ký của mẹ. Và em đã thấy bức ảnh trong nhà anh. Người đàn ông đó… là cha ruột của em.”
Huy sững người. Không gian như đông cứng lại.
– “Lan, em… em đang nói gì vậy?”
– “Ba anh – ông Đinh Hữu – là người mẹ em từng yêu, từng mang thai với… trước khi ông ấy quay về bên gia đình hợp pháp.”
Huy lặng người. Mặt anh tái đi, đôi mắt mở lớn như không tin nổi những gì mình vừa nghe.
Lan nhìn anh, lòng đau như bị ai cắt từng vết.
– “Nếu điều này là đúng, Huy… thì chúng ta…”
– “Là anh em cùng cha khác mẹ.” Huy nói khẽ, như bị ép buộc phải thốt ra điều không ai trong họ muốn tin.
Cả hai cùng im lặng. Không ai nói gì thêm trong một khoảng thời gian dài. Chỉ có tiếng nhạc nhẹ trong quán vang lên, đối lập hoàn toàn với không khí nặng nề đang siết lấy họ.
Cuối cùng, Huy cúi đầu, giọng anh khàn đặc:
– “Anh không thể tin nổi… Mẹ anh chưa bao giờ kể gì về chuyện này. Ba anh cũng chưa từng nhắc đến.”
– “Mẹ em giấu em vì muốn em sống bình yên. Bà không nghĩ đến ngày em lại yêu đúng người đó…” Lan nghẹn ngào.
Huy nắm lấy tay cô theo phản xạ, nhưng lần này, Lan rút tay lại.
– “Em xin lỗi, Huy… nhưng em cần thời gian.”
– “Không! Đừng nói xin lỗi.” Anh vội nói, mắt ngấn nước. “Lan, chúng ta không thể kết thúc chỉ vì lỗi lầm của quá khứ. Chúng ta không biết! Chúng ta yêu nhau bằng sự chân thành và tự nhiên nhất…”
Lan rơi nước mắt.
– “Chính vì thế mà em đau. Vì nếu không yêu, thì em đã có thể dễ dàng quay lưng. Nhưng càng yêu, càng không biết phải làm sao. Em không thể tiếp tục khi mọi thứ đều mơ hồ như vậy.”
– “Chúng ta có thể làm xét nghiệm DNA.” Huy đề nghị. “Chúng ta phải biết rõ. Nếu sự thật không phải như vậy…”
– “Và nếu là thật thì sao?” Lan nhìn anh. “Anh sẽ quên em? Em sẽ quên anh? Chúng ta… làm sao tiếp tục sống như thể chưa từng xảy ra?”
Huy không trả lời.
Câu hỏi ấy như lưỡi dao cứa vào tâm trí.
Sau buổi gặp hôm đó, Lan trở về nhà, gần như kiệt sức. Cô ngủ thiếp đi trong cơn mộng mị không lối thoát.
Sáng hôm sau, Huy nhắn tin. Rất ngắn:
“Anh đã hẹn bác sĩ. Ngày mai, 10 giờ sáng. Em hãy đi cùng anh.”
Lan cầm điện thoại, không trả lời. Nhưng cô biết, bản thân cũng cần biết rõ. Sự thật dù cay đắng đến đâu, vẫn tốt hơn là sống trong nghi hoặc mãi mãi.
Ngày hôm sau, tại một phòng khám tư yên tĩnh ở ngoại thành, họ làm xét nghiệm huyết thống.
Không ai nói gì trong lúc chờ đợi. Chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tích tắc, như đang đếm ngược đến thời khắc định mệnh.
Kết quả được hẹn sau ba ngày.
Trong ba ngày ấy, Lan sống như cái bóng. Cô vẫn đi làm, vẫn ăn uống, vẫn nói cười – nhưng không còn là chính mình. Mẹ cô luôn nhìn con gái đầy lo lắng, nhưng không biết làm gì hơn ngoài việc lặng lẽ cầu nguyện.
Huy thì khác. Anh cố giữ liên lạc, mỗi ngày đều nhắn cho Lan một tin, dù chỉ là:
“Anh nhớ em.”
“Em ngủ có ngon không?”
“Dù kết quả thế nào, anh vẫn biết mình đã yêu em thật lòng.”
Lan đọc tất cả, nhưng không nhắn lại. Không phải vì cô không muốn. Mà vì cô sợ. Sợ một tin nhắn sẽ làm cô yếu lòng, rồi khi sự thật đến, cô sẽ không đủ sức buông tay.
Ngày nhận kết quả.
Cả hai cùng có mặt ở phòng khám. Huy nắm chặt bìa hồ sơ, mắt đỏ hoe.
– “Em có muốn anh mở không?” anh hỏi.
Lan gật đầu, tim đập dữ dội.
Huy mở phong bì. Mắt anh lướt qua từng dòng. Rồi im lặng.
Lan không thở nổi.
– “Không có quan hệ huyết thống.” – anh thốt lên, giọng vỡ òa. “Lan, chúng ta… không phải anh em.”
Lan chết lặng trong giây lát. Rồi nước mắt cô tuôn ra, như dòng sông bị vỡ đê. Cô không còn đứng vững nữa, chỉ biết lao vào vòng tay Huy, ôm chặt anh như thể sẽ không bao giờ rời xa nữa.
– “Cảm ơn trời… cảm ơn trời…” – cô nức nở.
– “Anh đã nói rồi mà… dù kết quả thế nào, anh cũng không để mất em. Nhưng bây giờ… anh không cần phải buông tay nữa.”
Cả hai ôm nhau thật lâu, giữa căn phòng trắng toát, nơi mà nỗi lo lắng đã được thay bằng hạnh phúc rạng ngời.
Tối hôm ấy, họ về nhà Lan, ngồi bên mẹ cô. Bà Thu rơi nước mắt khi nghe tin.
– “Mẹ xin lỗi… Mẹ đã sợ quá nhiều thứ. Đến nỗi suýt nữa cướp đi hạnh phúc của con.”
Lan nắm tay mẹ, ánh mắt dịu dàng:
– “Không đâu mẹ. Mọi chuyện rồi cũng sáng tỏ. Con chỉ cần mẹ và anh ấy… đều ở bên con.”
Huy nhìn cả hai, ánh mắt rực sáng.
– “Giờ thì mùa hạ này đã thật sự bắt đầu rồi, phải không em?”
Lan cười, đôi mắt lấp lánh như ánh nắng cuối ngày.
– “Phải. Và em tin rằng, đây sẽ là mùa hạ không bao giờ kết thúc.”