em gái hư quá nha !

Chương 1: Va chạm định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng nay, thành phố vẫn chìm trong cái lạnh đầu mùa, nhưng trong lòng Hà Dạ, mọi thứ như bừng lên một thứ cảm giác vừa lạ vừa quen. Cô đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc dài vừa chạm vai, ánh mắt tinh quái nhưng lại ẩn chút e dè. Chiếc áo sơ mi trắng ôm vừa vặn, để lộ những đường cong mềm mại, khiến chính cô cũng phải quay đi nhìn mình một cách ngượng ngùng.

Hà Dạ bước ra khỏi phòng, tay vẫn cầm chiếc túi xách nhỏ. Ngay trước cửa, anh trai cô, Hàn Lâm, đã đứng đó, như thể từ lâu anh đã chờ cô. Anh cao ráo, mặc sơ mi trắng chỉnh tề, gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại chất chứa điều gì đó khó gọi tên.

“Dậy rồi à?” Hàn Lâm hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng có chút bối rối mà anh không muốn thừa nhận.

“Ừ… anh dậy sớm rồi sao?” Hà Dạ nở nụ cười nửa miệng, nhưng trong lòng lại nhảy lên một nhịp. Không biết vì anh hay vì chính cô vừa ý thức được vẻ đẹp mình đang khoác trên người.

Hàn Lâm quay đi một chút, như để che giấu cảm giác khó chịu lạ thường khi đối diện em gái. Nhưng chỉ một thoáng, cô đã nhìn thấy anh liếc xuống, rồi nhanh chóng né ánh mắt. Cái liếc nhìn đó khiến tim Hà Dạ bất giác đập mạnh hơn, một cảm giác vừa hồi hộp vừa thích thú len lỏi vào cơ thể.

Cô nhún vai, đi ra cửa, nhưng vừa đặt chân ra cầu thang thì… vấp một bước nhỏ. Túi xách lăn theo chân, cô giật mình loạng choạng.

“Hà Dạ!” Anh trai cô phản ứng nhanh, vươn tay đỡ lấy cô. Cú tiếp xúc khiến cả hai đều giật mình. Tay anh chạm vào cánh tay mịn màng của cô, nhưng anh nhanh chóng rút ra, như vừa trải qua một cú sốc.

“Cảm… cảm ơn anh,” cô lí nhí, mặt đỏ bừng. Không chỉ vì ngượng ngùng, mà vì chính cú chạm đó khiến tim cô nhảy lên nhịp lạ.

Hàn Lâm hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh. Nhưng trong lòng, một luồng cảm xúc mới lạ, vừa bối rối vừa khó tả, đã nảy sinh. Anh chưa bao giờ nhìn em gái mình như vậy… và điều đó khiến anh tự hỏi mình đang làm gì, đang nghĩ gì.

Hai người đi xuống phòng khách, nơi ánh nắng buổi sáng len qua cửa sổ, chiếu lên sàn gỗ bóng loáng. Không gian yên ắng, chỉ có tiếng bước chân và tiếng đồng hồ tích tắc. Hà Dạ ngồi xuống ghế, kéo túi xách lên gối, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời anh trai. Cô nhận ra, mỗi khi nhìn anh, tim mình lại đập nhanh hơn.

“Anh ăn sáng chưa?” cô hỏi, giọng ngọt ngào nhưng vẫn pha chút tinh nghịch.

“Chưa,” Hàn Lâm đáp, giọng vẫn đều đều. Anh cố gắng không để lộ cảm xúc, nhưng khi cô cúi xuống nhặt một cuốn sách rơi, mái tóc dài lòa xòa, hương thơm dịu dàng thoang thoảng, anh lại cảm thấy khó thở.

Hà Dạ ngẩng lên, nở một nụ cười tinh nghịch: “Vậy anh ăn với em nhé. Em mới làm bánh mì trứng, nóng hổi đó.”

Hàn Lâm khẽ nhíu mày, nhưng trong lòng một lần nữa rung lên. Cô gái nhỏ nhắn, hồn nhiên, lại vừa tinh tế vừa gợi cảm, đang đứng trước mặt anh, khiến anh vừa muốn lánh đi vừa không thể rời mắt.

Khi cô bưng khay bánh mì ra bàn, vô tình nghiêng người, áo sơ mi ôm sát cơ thể, để lộ những đường cong nhẹ nhàng của vòng eo. Hàn Lâm phải hít một hơi thật sâu để không lộ cảm giác khó chịu – hay chính xác hơn, cảm giác bị hút vào đó. Cô nhận ra ánh mắt anh dừng lại một nhịp lâu hơn bình thường, và trong lòng lại rộn lên cảm giác ngượng ngùng nhưng thích thú.

“Ăn đi,” cô nói, giọng hơi run, nhưng cố tỏ ra tự nhiên.

Hàn Lâm ngồi xuống, vẫn im lặng. Cảm giác gần gũi này vừa quen thuộc, vừa khác lạ. Anh không thể phủ nhận một sự thật: những cử chỉ, ánh mắt, hơi thở, mùi hương của em gái đang tác động lên anh mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì trước đây.

Bữa sáng trôi qua trong sự im lặng đầy căng thẳng. Mỗi lần tay chạm nhau khi lấy bánh, mỗi lần ánh mắt va vào nhau, đều khiến cả hai cảm thấy tim đập nhanh. Hà Dạ thỉnh thoảng liếc nhìn anh, nụ cười lạ kỳ trên môi. Hàn Lâm chỉ biết cúi đầu, nhai bánh trong im lặng, tự nhủ mình phải kiềm chế… nhưng sao càng kiềm chế, trái tim càng rối loạn.

Sau bữa sáng, Hà Dạ đứng dậy, đi về phòng mình, nhưng vừa quay lưng, Hàn Lâm lại lên tiếng:

“Đi học đi. Đừng trễ.”

Cô quay lại, nheo mắt, giọng pha chút tinh quái: “Anh mà lo lắng cho em à?”

Hàn Lâm đỏ mặt một chút, lúng túng: “Chỉ… chỉ muốn em đi học đúng giờ thôi.”

Cô cười khúc khích, bước đi, nhưng trong lòng biết rõ: mối quan hệ giữa họ sẽ không còn như trước. Cảm xúc lạ lùng, vừa gợi cảm vừa bối rối, đã len lỏi vào từng suy nghĩ của cả hai. Và hôm nay, chính khoảnh khắc vô tình ấy, cú chạm tay, ánh mắt chạm nhau trong im lặng, sẽ là dấu mốc mở đầu cho một mạch cảm xúc mà không ai trong họ có thể ngờ tới…

Khi cô đóng cửa lại, Hàn Lâm đứng đó, nhìn theo, trái tim rung động không lý do. Anh tự nhủ: “Từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ… khác.”

Và Hà Dạ, bước chân trên cầu thang, không ngờ rằng chính cô đã vô tình khơi dậy trong anh một cảm giác vừa cấm kỵ vừa lạ lùng, vừa muốn gần gũi lại vừa phải kiềm chế…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×