em gái hư quá nha !

Chương 2: Ánh mắt lạ kỳ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa sổ, chiếu lên căn phòng của Hà Dạ, khiến không gian thêm phần ấm áp. Cô đã thức dậy từ sớm, nhưng thay vì nhanh chóng chuẩn bị đi học, cô đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trí vẫn chưa thôi bận rộn về cú chạm tay hôm qua với Hàn Lâm.

Cú chạm vô tình ấy, dù chỉ thoáng qua, vẫn khiến tim cô đập nhanh mỗi khi nhớ lại. Và cô không thể phủ nhận, một cảm giác thích thú pha lẫn hồi hộp len lỏi khắp cơ thể. Hà Dạ tự cười khẽ, vừa tự nhủ rằng mình đang nghĩ quá nhiều, vừa không muốn thừa nhận rằng chính anh trai cô lại có thể khiến cô rung động như vậy.

Khi cô bước xuống cầu thang, Hàn Lâm đã đứng ở phòng khách, chăm chú nhìn vào điện thoại. Nhưng ngay khi Hà Dạ xuất hiện, anh dường như không thể rời mắt khỏi cô. Cô để ý thấy một khoảng khắc ánh mắt anh dừng lại trên vai, eo và mái tóc dài lòa xòa của mình. Cảm giác bị nhìn chằm chằm khiến cô vừa bối rối vừa hứng thú.

“Anh… sớm thế?” cô hỏi, giọng pha chút run.

Hàn Lâm khẽ gật đầu, giọng đều đều: “Dậy sớm một chút, chuẩn bị đi làm.”

Hà Dạ mỉm cười, bước tới bàn ăn. Trong lúc rót sữa vào cốc, vô tình cúi xuống, mái tóc rũ nhẹ, tạo một khung cảnh vừa tự nhiên vừa… gợi cảm. Hàn Lâm khẽ nhíu mày, hít một hơi sâu, cố gắng không để lộ cảm giác khó chịu – hay đúng hơn, sự hút về phía cô. Cô nhìn thấy anh liếc mắt, nhưng thay vì ngượng ngùng, cô lại nở nụ cười tinh nghịch.

“Anh ăn gì không?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng pha chút thử thách.

“Không cần,” Hàn Lâm đáp, mắt vẫn không rời cô. Anh tự nhủ mình cần bình tĩnh, nhưng từng cử chỉ nhỏ của cô – mái tóc rơi trước vai, nụ cười lém lỉnh, cái nghiêng người vừa đủ để thấy vòng eo thon – đều khiến anh khó chịu một cách kì lạ.

Bữa sáng trôi qua, hai người ngồi đối diện nhau trong im lặng, nhưng từng khoảnh khắc lại chất chứa một thứ cảm xúc khó gọi tên. Mỗi lần tay chạm vào cốc nước hay bánh mì, tim Hà Dạ lại nhảy lên nhịp mạnh, trong khi Hàn Lâm cũng cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nhọc.

Sau bữa sáng, Hà Dạ lên phòng để chuẩn bị sách vở. Hàn Lâm vẫn đứng lại, nhìn theo, lòng bối rối. Anh không thể phủ nhận cảm giác mới lạ này, vừa muốn lánh đi vừa không muốn rời mắt.

Vừa lúc đó, cô quay lại, áo sơ mi nhẹ nhàng vén lên khi cúi xuống nhặt sách, để lộ một khoảng lưng trần nhỏ. Hàn Lâm khẽ hít vào, mặt nóng bừng, nhưng cố kìm nén. Cô nhận ra ánh mắt anh dừng lại lâu hơn bình thường, và nụ cười tinh nghịch của cô dường như nói: “Anh nhìn thấy mà, phải không?”

Hà Dạ không chờ đợi câu trả lời, vội vàng bước ra ngoài. Nhưng ngay khi mở cửa phòng, chân cô vấp một lần nữa. “Ách!” cô kêu, mất thăng bằng.

Hàn Lâm lập tức lao tới, hai tay giữ lấy cô. Khoảnh khắc đó, cơ thể họ chạm gần nhau, không gian như ngưng đọng. Cả hai đều cảm nhận tim mình nhảy loạn nhịp. Cú chạm hôm qua đã đủ rung động, nhưng lần này, gần hơn, thân thể ấm áp sát nhau, khiến cảm giác ngượng ngùng và kích thích hòa lẫn.

“Cẩn thận…” anh nói, giọng trầm, khó kiểm soát.

“Ừ… cảm ơn anh,” cô lí nhí, hơi thở gấp, mặt đỏ bừng. Cảm giác vừa an toàn vừa rộn ràng khiến cô tự hỏi, tại sao một người anh trai lại có thể khiến tim cô loạn nhịp đến vậy.

Sau đó, cả hai cùng đi ra ngoài, trên đường phố đông đúc, ánh nắng chiếu qua kẽ lá, phản chiếu trên mái tóc cô dài, óng ánh. Mỗi lần Hà Dạ vô tình chạm vào tay anh để giữ thăng bằng khi qua đường, một luồng điện lạ len lỏi khắp cơ thể cả hai. Họ không nói gì, chỉ âm thầm cảm nhận sự gần gũi, ánh mắt thoáng lướt qua nhau, đầy ẩn ý.

Trong lớp học, Hà Dạ ngồi sát cửa sổ, ánh mắt lén nhìn anh trai đang đứng ngoài hành lang. Cô cảm thấy tim mình nhói lên khi nhìn thấy anh chăm chú vào công việc, nhưng mỗi lần anh quay sang nhìn cô, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ánh mắt anh – vừa nghiêm nghị, vừa khó gọi tên – khiến cô vừa sợ hãi, vừa tò mò, vừa phấn khích.

Trong khi đó, Hàn Lâm đứng ngoài hành lang, đôi mắt vẫn tìm kiếm cô, và không thể phủ nhận rằng từ khi cô bước vào đời sống hàng ngày của anh, từng hành động nhỏ, từng nụ cười tinh nghịch, đã làm anh đảo lộn mọi suy nghĩ. Anh biết cảm giác này không bình thường – một phần muốn kiểm soát, một phần lại muốn gần cô, nhưng anh không thể thừa nhận.

Ngày hôm đó trôi qua trong những ánh mắt đầy ẩn ý, những va chạm vô tình, những nụ cười tinh nghịch, và cảm giác ngượng ngùng vừa muốn tránh vừa muốn gần nhau. Cảm xúc giữa họ bắt đầu nảy sinh mạnh mẽ, âm ỉ như ngọn lửa đang chờ bùng lên.

Trước khi rời lớp, Hà Dạ quay lại, nở nụ cười e lệ nhưng tinh quái, nói nhỏ: “Hẹn gặp anh ở nhà sau giờ học nhé.”

Hàn Lâm chỉ gật đầu, cảm giác tim đập nhanh hơn bình thường. Anh tự nhủ: “Từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa. Cô gái này… đang làm tôi rối loạn từng ngày.”

Và đúng vậy, cả hai đều không hay biết rằng, chỉ vài ngày tới, những khoảnh khắc gần gũi, ánh mắt chạm nhau, va chạm cơ thể bất ngờ sẽ đưa họ vào một mạch cảm xúc đầy gợi cảm và ngượng ngùng, mở đầu cho một câu chuyện 1vs1 mà không ai trong họ có thể chối từ…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×