em gái hư quá nha !

Chương 3: Trêu chọc tinh nghịch


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, khi ánh nắng đã dịu xuống, Hà Dạ đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc dài lòa xòa trước vai, tay vuốt nhẹ chiếc áo sơ mi ôm sát thân hình. Cô nở một nụ cười nhỏ, vừa e dè vừa tự tin. Sự tự tin đó không chỉ đến từ vẻ ngoài, mà còn từ cảm giác kỳ lạ cô nhận thấy mỗi khi gần Hàn Lâm – tim đập nhanh, lòng hừng hực một cảm xúc khó gọi tên.

“Chắc là anh trai sẽ phát hiện ra sớm thôi,” cô lẩm bẩm, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch. Và đúng như dự đoán, Hàn Lâm đứng trước cửa phòng khách, quan sát cô từ đầu tới chân với ánh mắt khó gọi tên. Anh chưa bao giờ thấy em gái mình lại hấp dẫn đến mức khiến anh bối rối như vậy.

Hà Dạ liếc thấy anh, ngay lập tức nở nụ cười tinh quái, như đang mời gọi một trò chơi mà chỉ riêng hai người biết luật. “Anh đang nhìn em làm gì thế?” cô hỏi, giọng nhún nhảy, pha chút trêu chọc.

Hàn Lâm hít một hơi, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh: “Chỉ… đang đi qua thôi.” Nhưng anh biết mình nói dối, và Hà Dạ cũng biết. Khoảnh khắc đó, cả hai đều cảm nhận được sự căng thẳng âm ỉ len lỏi giữa họ.

Sau bữa chiều, Hà Dạ quyết định thử một trò nhỏ. Cô đi quanh nhà, thỉnh thoảng “vô tình” vấp nhẹ, làm rơi sách, túi xách hay cốc nước. Mỗi lần như vậy, Hàn Lâm đều phải lao tới đỡ cô, khiến cơ thể họ chạm nhau gần hơn. Tim cả hai đều nhảy loạn nhịp mỗi khi cảm giác ấm áp va chạm này xảy ra.

“Anh… cẩn thận!” cô thốt lên, mặt đỏ bừng, nhưng mắt lại lóe lên niềm thích thú tinh nghịch.

Hàn Lâm chỉ im lặng, hít sâu, cố kìm nén cảm giác. Anh biết, nếu không cẩn thận, anh sẽ bị cuốn vào cảm xúc lạ lùng này, cảm xúc mà anh chưa từng trải qua với một người thân trong gia đình – hay ít nhất, với em gái mình.

Trò đùa tinh nghịch của Hà Dạ không dừng lại ở đó. Cô biết anh thích đọc sách, nên cô tìm cách chen vào chỗ anh đang ngồi, cúi sát xuống để lấy một cuốn sách trên kệ. Khoảnh khắc mái tóc lòa xòa trước mặt, cánh tay lướt qua cánh tay anh, Hàn Lâm khẽ rùng mình. Anh biết tim mình đang đập mạnh hơn bình thường, hơi thở trở nên gấp gáp.

“Cô… chú ý vào sách đi,” anh thốt ra, giọng trầm, cố giữ sự bình tĩnh.

Hà Dạ nở nụ cười khúc khích: “Anh giận sao? Em chỉ… giúp anh thôi mà.” Giọng nói vừa trong trẻo vừa tinh quái khiến anh khó chịu một cách kỳ lạ. Anh không thể phủ nhận rằng những hành động nhỏ của cô – cúi sát, va chạm nhẹ, ánh mắt tinh nghịch – đang làm anh rối loạn.

Chiều dần tắt, ánh sáng vàng nhạt chiếu vào phòng khách. Hà Dạ đứng lên, đi về phía Hàn Lâm, nụ cười không thay đổi. “Anh mệt à? Sao cứ nhìn em như vậy?”

Hàn Lâm khẽ nhíu mày, hơi lúng túng: “Chỉ… nhìn thôi mà.” Nhưng anh biết rằng nhìn thôi không thể khiến tim anh bình tĩnh. Khoảnh khắc cô tiến lại gần, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân, khiến Hàn Lâm cảm thấy vừa muốn lùi, vừa muốn tiến đến gần.

Cô giả vờ buồn bã, giọng nũng nịu: “Anh mà cứ lạnh lùng như thế, em sẽ buồn đấy.”

Hàn Lâm hít một hơi thật sâu, cố giữ sự điềm tĩnh, nhưng bên trong anh là một cơn bão cảm xúc: vừa ngượng ngùng, vừa kích thích, vừa muốn bảo vệ cô, vừa bị hút về phía cô một cách vô thức.

“Em…” Anh bắt đầu, nhưng chưa kịp nói hết câu, Hà Dạ đã chạy qua, vòng tay quanh lưng anh một cách tinh nghịch, mặt áp sát vào vai anh, vừa nhanh vừa bất ngờ. Khoảnh khắc đó, tim cả hai nhảy loạn nhịp.

Hà Dạ buông ra, nở nụ cười tinh quái: “Thấy không? Em chỉ muốn ôm thôi mà.”

Hàn Lâm đứng đó, hơi thở nặng nề, mắt nhìn cô, không thể phủ nhận rằng cảm giác vừa xảy ra khiến anh rung động một cách kỳ lạ. Anh tự nhủ: “Cô gái này… đang thử thách anh từng chút một. Và anh… không biết mình có thể kiềm chế được bao lâu.”

Cả hai im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc và nhịp tim dường như vọng lại trong căn phòng. Hà Dạ cảm nhận ánh mắt anh vẫn dõi theo mình, và nụ cười tinh nghịch của cô trở nên ẩn ý hơn bao giờ hết.

Chiều hôm đó trôi qua trong những trò đùa tinh nghịch, ánh mắt đầy ẩn ý và những va chạm vô tình nhưng khiến tim rung động. Cả hai đều nhận ra rằng, mối quan hệ giữa họ đã bắt đầu thay đổi, không còn đơn thuần là anh trai – em gái nữa, mà là một mạch cảm xúc vừa gợi cảm, vừa ngượng ngùng, vừa khó gọi tên…

Trước khi tối xuống, Hà Dạ đứng ở cửa phòng, nhìn Hàn Lâm: “Anh có thấy hôm nay vui không?”

Hàn Lâm khẽ gật đầu, giọng vẫn trầm: “Vui… nhưng cũng… rối loạn.”

Hà Dạ cười khúc khích, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch: “Vậy thì anh đừng quên, em sẽ còn nhiều trò nữa.”

Anh đứng đó, nhìn cô đi về phòng, tim đập dồn dập. Anh biết, chỉ vài ngày tới, những trò tinh nghịch, ánh mắt đầy ẩn ý, va chạm gần gũi sẽ kéo họ vào một mạch cảm xúc đầy gợi cảm, ngượng ngùng và khó chối từ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×