em ghét anh, nhưng tim lại không nghe lời

Chương 1: Ngày Đầu Vào Công Ty


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Tinh Nhiên chưa bao giờ nghĩ, ngày đầu tiên đi làm trong đời mình lại có thể… “cháy” theo nghĩa đen.

Cụ thể là, cháy máy tính xách tay.

“Ối trời ơi, khói kìa!” – cô hét lên, vội vàng rút dây sạc ra, thổi phù phù như cứu người hấp hối.

Chẳng hiểu sao chỉ mở file kịch bản thôi mà màn hình lập tức tắt phụp.

Tốt thật. Ngày đầu tiên ở công ty giải trí lớn nhất thành phố, cô vừa đặt chân đến đã làm nổ laptop.

Lâm Tinh Nhiên nhìn quanh – phòng biên kịch sang trọng, mọi người ăn mặc sành điệu, ai cũng chăm chú gõ máy.

Trong khi đó, cô – tân binh mới, tóc rối, áo sơ mi nhăn, mặt tái mét – đang ngồi giữa đống khói mờ ảo.

“Cô kia, làm gì vậy?” – giọng nam trầm vang lên phía sau.

Âm điệu vừa lạnh vừa đanh như dao cắt thủy tinh.

Tinh Nhiên quay lại, và ngay lập tức quên thở trong hai giây.

Trước mặt cô là Tần Duệ – đạo diễn trẻ tuổi nổi tiếng của công ty.

Anh cao, vai rộng, sơ mi trắng cài kín, ánh mắt lạnh như băng tuyết.

Một tay anh đút túi quần, tay còn lại cầm cốc cà phê đen, dáng vẻ vừa lịch lãm vừa khó gần.

“Cô là ai?” – anh hỏi, ánh mắt lướt qua tấm bảng tên “Thực tập sinh – Lâm Tinh Nhiên”.

Giọng anh không cao, nhưng từng chữ lại khiến người ta muốn… độn thổ.

“Tôi… tôi là biên kịch mới ạ.”

“Biên kịch mới mà đốt luôn máy công ty?” – anh nhíu mày. “Hay định mở phim hành động ngay tại đây?”

Cả phòng bật cười.

Tinh Nhiên đỏ mặt, cúi gằm đầu.

Trời đất ơi, sao lại gặp ngay người này cơ chứ? Người mà cô từng… “lỡ miệng” chê trên mạng cách đây hai tháng.

Phải, Lâm Tinh Nhiên – fanpage nhỏ xíu – từng đăng bài viết: “Đạo diễn Tần Duệ làm phim như đọc sách hướng dẫn lắp ráp tủ IKEA.”

Câu ấy từng khiến cộng đồng mạng cười nắc nẻ.

Còn giờ, người bị cô chê… đang đứng cách cô ba bước.

“Máy cô hỏng, dùng tạm máy phòng họp. Và… lần sau, thử không phá hủy tài sản công ty nhé.”

Anh nói xong, quay lưng đi, dáng đi thẳng tắp, lạnh lùng.

Tinh Nhiên nắm chặt tay.

Tốt thôi, cô sẽ cho anh biết: người bị mắng oan hôm nay không phải dạng vừa đâu.

Buổi chiều, cô được phân công sửa lại kịch bản cho bộ phim mới của đạo diễn Tần Duệ – Ký Ức Màu Lam.

Tên phim nghe nhẹ nhàng, nhưng người chỉ đạo thì đúng kiểu “sát thương cao”.

“Đoạn này cô viết lời thoại kiểu gì vậy?” – Tần Duệ gõ nhẹ vào bản thảo trên bàn. “Nam chính cầu hôn mà nói ‘Anh xin phép em cưới anh’? Cô nghĩ anh ta là robot à?”

Tinh Nhiên cắn môi. “Tôi nghĩ câu đó thật lòng và giản dị.”

“Giản dị không có nghĩa là kỳ cục.”

“Vậy anh đề xuất câu khác đi ạ.”

“Cô là biên kịch, không phải tôi.”

Không khí trong phòng họp chùng xuống.

Các trợ lý liếc nhau, không dám thở mạnh.

Tinh Nhiên hít sâu. “Vâng. Tôi sẽ sửa lại. Anh thích gì? Ngọt ngào kiểu Hàn, sâu lắng kiểu Pháp, hay thẳng thắn kiểu Mỹ?”

Giọng cô vừa mềm vừa châm chọc, đôi mắt đen long lanh, ánh lên vẻ thách thức.

Tần Duệ ngẩng lên, ánh nhìn anh dừng lại lâu hơn một chút.

Cô gái này – không giống kiểu người dễ bị anh dọa.

Tóc cô buộc cao, khuôn mặt sáng sủa, đôi môi hơi cong khi cãi lại. Có gì đó rất… sống động.

“Cô tự chọn.” Anh nói, rồi đứng dậy rời khỏi phòng, để lại không khí nửa căng nửa ngượng.

Khi cửa đóng lại, Tinh Nhiên xoa trán. “Tôi chưa bao giờ gặp ai vừa lạnh như tủ đông, vừa chảnh như sư tử băng vậy.”

Trợ lý bên cạnh cố nín cười. “Cô là người đầu tiên dám cãi lại anh Tần đó.”

“Thế thì tôi nên nhận huy chương à?”

Tối hôm đó, cô vẫn ngồi lại văn phòng.

Ngoài trời mưa nhỏ, ánh đèn phản chiếu qua cửa kính.

Tinh Nhiên gõ lại kịch bản, vừa làm vừa lẩm bẩm.

Cửa phòng bật mở.

Tần Duệ quay lại, áo khoác dính mưa, trên tay cầm hộp cà phê.

“Cô chưa về à?”

Cô ngẩng lên, bất ngờ. “Anh chưa về thì tôi về sao được. Tôi đang sửa lại đoạn cầu hôn anh chê ‘robot’ đó.”

Anh đặt hộp cà phê xuống bàn. “Đây. Uống cho tỉnh. Coi như… tôi không cố tình mắng cô ban sáng.”

Tinh Nhiên tròn mắt. “Anh xin lỗi tôi à?”

“Không.”

“Thế sao lại mang cà phê?”

“Cà phê của tôi. Cô tự hiểu nhầm.”

Cô phì cười. “Anh đúng là… đạo diễn mặt lạnh, tim chắc bằng thép.”

“Còn cô là biên kịch nói nhiều nhất tôi từng gặp.”

Hai người nhìn nhau, rồi cùng im lặng.

Bên ngoài, mưa rơi đều, không khí dịu lại.

Tinh Nhiên thở ra, ngả người vào ghế. “Tôi không quen bị mắng trước đám đông lắm.”

Tần Duệ đáp, giọng chậm rãi hơn mọi khi:

“Ngành này không có chỗ cho người yếu tim. Nhưng nếu cô chịu được tôi, chắc cô sẽ viết được kịch bản hay.”

Tinh Nhiên khẽ cười. “Thách thức à?”

“Tùy cô hiểu.”

“Vậy thì tôi sẽ khiến anh phải thừa nhận tôi xứng đáng, đạo diễn Tần.”

Ánh mắt họ giao nhau – một tia lửa nhỏ lóe lên trong không khí.

Vài ngày sau, Tinh Nhiên mang bản kịch bản mới tới.

Cảnh cầu hôn được cô viết lại hoàn toàn.

“Anh không hứa sẽ cho em cuộc sống hoàn hảo,

chỉ hứa sẽ cùng em đi qua từng ngày –

kể cả khi em chán anh, anh vẫn ở đó.”

Tần Duệ đọc, im lặng hồi lâu.

Lần đầu tiên, khóe môi anh hơi nhếch. “Không tệ.”

Tinh Nhiên nhướng mày. “Anh vừa khen tôi à?”

“Tôi khen nhân vật, không phải cô.”

“Cảm ơn anh, đạo diễn – nhưng nhân vật do tôi viết, vậy cũng là gián tiếp khen tôi.”

Anh nhìn cô, bật cười nhẹ – một nụ cười hiếm hoi khiến tim cô lỡ một nhịp.

Chết tiệt. Cái người lạnh như đá này… khi cười lại ấm đến mức khiến cô bối rối.

Buổi tối, Tinh Nhiên ghi nhật ký làm việc vào file:

“Ngày đầu vào công ty – bị mắng, bị chế giễu, bị trêu… nhưng cũng nhận được một cốc cà phê ấm.

Không biết mai sẽ ra sao, chỉ biết đạo diễn Tần Duệ thật đáng ghét.

Đáng ghét đến mức… hơi hấp dẫn.”

Cô gõ dòng cuối, rồi bật cười.

Ngoài trời, cơn mưa đã dứt.

Cô không biết rằng, ở tầng trên, Tần Duệ cũng đang nhìn xuống qua cửa kính, tay cầm cốc cà phê, ánh mắt thoáng nét gì đó… khó hiểu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×