em ghét anh, nhưng tim lại không nghe lời

Chương 2: Biên Kịch Bị Mắng Te Tua


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ hai ở công ty, Lâm Tinh Nhiên đến sớm hơn bình thường.

Sau “tai nạn cháy máy tính” hôm qua, cô quyết tâm lấy lại hình tượng — chí ít là không bị đạo diễn Tần nhớ mặt vì… lý do xấu nữa.

Cô vào phòng biên kịch, pha ly cà phê sữa, mở laptop mới được cấp.

Vừa định gõ vài dòng, giọng nữ đồng nghiệp vang lên từ phía sau:

“Cậu nghe chưa? Hôm qua đạo diễn Tần bị kẹt trong thang máy ba tiếng liền. Có người nói anh ta bị… ở cùng cô biên kịch mới.”

Tinh Nhiên suýt sặc cà phê. “Cái gì cơ?”

“Tin đồn thôi, nhưng ai cũng đang nói. Hôm qua cậu ở lại muộn, có phải—”

“Không! Tôi không gặp anh ta ngoài giờ làm!”

Cô vội thanh minh, mặt đỏ bừng. Đúng là biên kịch xui xẻo, vừa vào công ty hai ngày đã dính tin đồn với sếp.

“Thôi, đừng lo. Ở đây tin đồn như cơm bữa ấy.”

Cô bạn vỗ vai an ủi rồi rời đi.

Tinh Nhiên thở dài. Mới ngày thứ hai đã thấy sóng gió.

Khoảng mười giờ sáng, cô được gọi lên phòng họp tầng tám.

Tên trên giấy mời khiến cô hơi run: “Buổi duyệt kịch bản với đạo diễn Tần Duệ.”

Khi cô bước vào, cả phòng đã đông đủ: đạo diễn, nhà sản xuất, vài trợ lý.

Tần Duệ ngồi đầu bàn, sơ mi đen, tay lật bản thảo kịch bản như đang xét xử tội phạm.

“Cô Lâm, cô viết phần thoại tập ba chưa?”

“Rồi ạ.”

“Đưa tôi xem.”

Tinh Nhiên đặt xấp giấy trước mặt anh. Anh đọc vài dòng, rồi cau mày.

“‘Em nhớ anh đến mức nhìn cây xương rồng cũng thấy giống anh’. Câu này là sao?”

“Thì… ý cô gái nhớ người yêu mà.”

“Cô thấy ai đọc câu đó mà không bật cười không?”

Cả phòng im phăng phắc.

Tinh Nhiên cười gượng. “Tôi muốn tạo chút… màu sắc hài hước.”

“Đây không phải phim hài. Cô đang viết drama tình cảm, không phải sitcom.”

Một nhà sản xuất cố xoa dịu: “Thật ra ý tưởng cũng không tệ, chỉ cần chỉnh chút—”

Nhưng Tần Duệ cắt ngang: “Không. Cảnh này cần cảm xúc chân thực. Không phải trò đùa.”

Anh ngẩng lên, nhìn thẳng vào cô:

“Cô có từng yêu ai chưa, Lâm Tinh Nhiên?”

Không khí trong phòng như bị đóng băng.

Cô tròn mắt. “Tôi… tất nhiên là có.”

“Vậy cô nghĩ khi người ta thật sự nhớ ai, họ sẽ ví người đó như xương rồng à?”

Tinh Nhiên nghẹn lời. Câu hỏi của anh nghe đơn giản mà đâm thẳng vào lòng tự ái nghề nghiệp.

Cô hít sâu. “Vâng, có thể tôi viết chưa đạt, nhưng tôi sẽ sửa lại. Không cần phải chất vấn đời tư tôi như thế.”

Tần Duệ hơi khựng lại — ít ai dám nói lại anh kiểu đó.

Mấy trợ lý len lén nhìn nhau, thầm nghĩ: Cô gái này gan thật!

Anh dựa người ra ghế, giọng hạ thấp:

“Cô đừng hiểu lầm. Tôi hỏi vì muốn cô viết thật. Nghề này mà không chạm được cảm xúc của người đọc, thì sao chạm được khán giả?”

Tinh Nhiên im lặng, lòng pha chút bực bội, chút… bị thuyết phục.

Anh ta nói đúng, nhưng cách nói thì đúng kiểu khiến người khác muốn cãi.

Cô đáp nhẹ: “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ viết lại cảnh đó bằng chính trải nghiệm của mình. Anh cứ chuẩn bị tinh thần mà bất ngờ.”

Anh nhướng mày. “Tôi chờ.”

Buổi họp kết thúc, Tinh Nhiên ra hành lang, ngửa mặt thở dài.

Một giọng quen vang lên sau lưng: “Đạo diễn mắng dữ lắm hả?”

Cô quay lại, thấy Hứa Tư – trợ lý thân thiện nhất công ty – cầm cốc nước cam chìa ra.

“Uống đi, bổ sung vitamin sau khi bị ‘dí’.”

“Cảm ơn. Hôm nay chắc tôi đứng đầu danh sách ‘biên kịch bị mắng te tua’ mất.”

“Đừng lo, ai mới vô cũng vậy. Hồi tôi vào, anh Tần còn bắt tôi chụp lại từng khung cảnh để học ‘ánh sáng tự nhiên’. Gần chết luôn.”

Tinh Nhiên bật cười. “Thế à? Vậy là anh ta không chỉ khó với mình tôi.”

“Ừ. Nhưng anh ấy giỏi thật. Phim nào ra cũng đạt top trending. Người như vậy thường cầu toàn.”

“Tôi biết, nhưng cầu toàn kiểu đó thì… khó mà ai chịu nổi.”

Hứa Tư cười khì. “Cô chịu khó đi. Tôi thấy anh Tần nhìn cô khác mấy người khác đó nha.”

“Khác là sao?”

“Không biết, nhưng ánh mắt kiểu ‘ghét mà vẫn để ý’. Cô cẩn thận đấy.”

Tinh Nhiên phì cười, gạt đi. “Thôi đi. Tôi mà để ý anh ta chắc đầu tôi nổ như laptop hôm qua mất.”

Buổi chiều, cô về phòng viết.

Trên bàn là bản kịch bản Tần Duệ đã chỉnh: toàn vết bút đỏ gạch chằng chịt.

“Lời thoại quá cứng.”

“Cảm xúc thiếu logic.”

“Cảnh này thừa.”

Cô lẩm bẩm: “Anh tưởng tôi là robot sửa theo ý anh sao?”

Rồi mở nhạc, bắt đầu viết lại.

Sau hơn hai tiếng, cô hoàn thành đoạn mới. Lần này, không còn “xương rồng”, mà là:

“Em nhớ anh, không cần lý do.

Chỉ là mỗi khi gió thổi qua, em tưởng anh đang ở bên cạnh.”

Tinh Nhiên đọc lại, thấy hài lòng.

Cô gửi bản thảo qua mail cho đạo diễn, kèm ghi chú: ‘Phiên bản sửa lần 2, cảm xúc thật 99%’.

Năm phút sau, cô nhận được reply.

Từ: Tần Duệ.

Nội dung: ‘Tốt hơn. Cảm xúc thật 70%. Còn 29% là kỹ thuật, 1% là may mắn.’

Cô trợn mắt. “Trời đất ơi, người gì đâu keo kiệt lời khen đến thế!”

Khoảng sáu giờ, cả phòng vắng người.

Tinh Nhiên vẫn ngồi sửa kịch bản, vì đoạn cao trào sắp tới khiến cô trăn trở.

Cửa mở nhẹ.

Tần Duệ bước vào, cầm theo hai ly cà phê.

“Cô vẫn chưa về?”

“Tôi muốn hoàn thành đoạn kết hôm nay.”

“Cẩn thận đừng làm nổ máy nữa.”

Cô liếc anh, không đáp.

Anh đặt một ly trước mặt cô. “Đây, uống đi. Đừng hiểu nhầm, cà phê thừa trong máy.”

“Vâng, tôi đâu dám mơ anh tốt bụng thế.”

“Cô mỉa mai tôi à?”

“Không, tôi chỉ ghi nhận thực tế thôi.”

Anh nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch.

“Lâm Tinh Nhiên, cô đúng là kiểu người thích châm chọc người khác để giấu việc mình đang căng thẳng.”

Cô khựng lại. “Anh nghĩ mình hiểu tôi lắm à?”

“Tôi quan sát người giỏi hơn cô tưởng.”

Khoảnh khắc im lặng.

Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt anh, làm đường viền gò má thêm sắc nét.

Tinh Nhiên cảm giác tim mình hơi lệch nhịp, vội cúi xuống màn hình.

“Cảnh kết này, cô viết thế nào rồi?”

“Cô gái chọn rời đi, còn chàng trai im lặng nhìn theo. Tôi muốn để lại dư vị lặng.”

“Ừ. Nhưng thiếu một câu.”

“Câu gì?”

“Câu nói của anh ta, khi cô gái quay lưng.”

Tinh Nhiên im. “Anh thử nói xem?”

Tần Duệ nhìn thẳng vào cô, giọng trầm:

“Anh sẽ đợi – đến khi em quay lại, hoặc đến khi tim anh ngừng đập.”

Cô sững người. Trong vài giây, không phân biệt được đó là thoại trong phim hay lời anh nói thật.

“Đấy, cảm xúc cần phải như thế.”

Anh nói xong, cầm ly cà phê, quay đi.

Cửa khép lại nhẹ nhàng, chỉ còn mùi cà phê và… một cảm giác lạ lùng trong lòng Tinh Nhiên.

Tối muộn, cô ghi vào nhật ký công việc:

“Ngày thứ hai – bị mắng te tua trước toàn công ty.

Nhưng cũng được nghe một câu thoại khiến tim loạn nhịp.

Đạo diễn Tần Duệ đúng là người không thể hiểu nổi.

Ghét thật.

Nhưng hình như càng ghét, càng khó quên.”

Cô đặt bút, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đêm thành phố lấp lánh ánh đèn, và đâu đó, ở phòng khác, có người đàn ông cũng đang đọc lại bản kịch bản cô viết, khóe môi anh khẽ cong, ánh mắt dịu đi ít nhiều.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×