Sáng thứ Hai.
Lâm Tinh Nhiên vừa thức dậy đã thấy điện thoại rung liên tục.
Hàng chục tin nhắn tràn ngập.
[Trợ lý Lệ Na]: Cô xem mạng xã hội chưa?!
[Đạo cụ A]: Trên hotsearch rồi đó!
Cô mở ứng dụng.
Dòng chữ đỏ chót hiện lên:
#Đạo_diễn_Tần_Duệ_và_biên_kịch_Lâm_Tinh_Nhiên_hôn_nhau_thật_trên_trường_quay#
Bên dưới là hàng loạt clip, ảnh hậu trường cắt từ cảnh mưa hôm trước.
Góc quay không chính thức, rõ đến từng ánh mắt, từng cử chỉ.
Bình luận bùng nổ:
“Trời ơi, nhìn ánh mắt hai người kìa, ai tin là diễn được?”
“Chắc phim giả tình thật rồi!”
“Biên kịch trẻ này là ai mà khiến Tần Duệ đổi tính thế?”
Tinh Nhiên sững người.
Cô thấy lòng mình vừa run, vừa hoảng.
Chuyện giữa họ vốn mơ hồ, giờ bị phơi bày trước hàng nghìn người xa lạ.
Điện thoại lại reo.
[Tần Duệ]: Đừng ra ngoài. Tôi đến đón.
Mười phút sau, xe anh dừng trước cửa.
Anh đeo kính râm, áo đen, vẻ mặt lạnh như sắt.
“Cô ổn không?”
“Anh… anh xem rồi à?”
“Ừ. Tin lan nhanh hơn tôi tưởng.”
“Chúng ta phải làm gì?”
Anh trầm ngâm: “Trước mắt, im lặng. Công ty sẽ ra thông cáo, nói đó là cảnh diễn thật, không phải đời thật.”
Cô siết chặt tay. “Nhưng nếu họ không tin?”
“Thì tôi sẽ khiến họ tin.”
Giọng anh chắc nịch, nhưng ánh mắt thoáng mệt.
Cô muốn hỏi thêm, nhưng anh đã quay sang:
“Cô đừng đọc bình luận. Chúng rất tệ.”
Tại phim trường, không khí căng thẳng.
Người quay phim tránh ánh mắt cô, nhân viên bàn tán nhỏ.
Chỉ có Tần Duệ vẫn làm việc như chưa có gì xảy ra.
“Chuẩn bị cảnh mới.” – anh nói.
Giọng bình thản đến lạ.
Tinh Nhiên cố tập trung, nhưng tay cô run khi ghi chú.
Cứ mỗi lần liếc thấy anh, tim lại nhoi nhói.
Cô biết, dù anh tỏ ra bình thản, anh cũng đang chịu áp lực khủng khiếp.
Giữa buổi, một phóng viên lọt vào phim trường.
“Đạo diễn Tần, có thể xác nhận tin đồn không? Có phải anh và cô biên kịch Lâm đang yêu?”
Cả đoàn im bặt.
Anh dừng lại, nhìn thẳng vào ống kính.
“Không. Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp.”
Cô nghe tim mình trượt xuống đáy.
Một câu nói đơn giản, nhưng như lưỡi dao sắc.
Phóng viên chưa chịu buông tha:
“Nhưng cảnh quay quá chân thật. Nhiều người cho rằng anh có tình cảm thật.”
Anh đáp gọn: “Nếu cảm xúc thật thì bộ phim đâu còn là diễn xuất nữa.”
Khi buổi quay kết thúc, cô thu dọn đồ trong im lặng.
Anh bước tới, khẽ nói:
“Tôi biết cô khó chịu, nhưng đây là cách duy nhất để bảo vệ cô.”
Cô ngẩng lên, giọng run:
“Bảo vệ tôi, hay bảo vệ danh tiếng của anh?”
Anh thoáng sững lại.
“Cô nghĩ tôi ích kỷ đến vậy sao?”
“Tôi không biết. Nhưng nghe anh nói ‘chỉ là đồng nghiệp’, tôi… thấy mình ngu ngốc thật.”
Anh im lặng rất lâu, rồi nói nhỏ:
“Tôi xin lỗi.”
Cô quay đi, không đáp.
Tối đó, mạng xã hội lại bùng nổ.
Một tài khoản ẩn danh đăng ảnh hai người ngồi chung xe.
Dư luận chia làm hai phe: người bênh vực, người công kích.
Trong căn phòng nhỏ, cô ngồi nhìn màn hình tối đen.
Tin nhắn từ anh hiện lên:
[Tần Duệ]: Đừng bận tâm lời họ nói. Tôi sẽ xử lý.
[Tinh Nhiên]: Không cần. Tôi không muốn anh vì tôi mà bị ảnh hưởng.
[Tần Duệ]: Nhưng tôi đã bị ảnh hưởng rồi.
Tim cô nghẹn lại.
Cô gõ chậm:
[Tinh Nhiên]: Anh nói vậy… là ý gì?
Không có hồi âm.
Ngày hôm sau, khi cô đến trường quay, không thấy anh đâu.
Trợ lý báo: “Anh Tần bị công ty triệu tập họp khẩn.”
Tin đồn bắt đầu chuyển hướng:
“Đạo diễn Tần có nguy cơ bị đình chỉ dự án.”
“Biên kịch Lâm bị thay thế.”
Cô đứng chết lặng.
Một đồng nghiệp bước đến:
“Tôi nghe họ định đổi người viết. Cô nên chuẩn bị tinh thần.”
Tinh Nhiên mím môi, nước mắt lăn ra nhưng cô vẫn cúi đầu.
Nếu thật sự vì cô mà anh gặp rắc rối, cô không tha thứ cho chính mình được.
Buổi chiều, cô nhận được cuộc gọi.
“Ra cổng studio. Tôi ở ngoài.” – giọng Tần Duệ.
Cô chạy ra. Anh đứng đó, không đeo kính, không che giấu.
“Anh—”
“Công ty muốn tôi phủ nhận hoàn toàn, hoặc tạm rút khỏi dự án.”
“Vậy anh chọn gì?”
Anh nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh nhưng kiên định:
“Tôi chọn giữ lại đoàn phim. Và giữ lại cô.”
Cô ngẩng lên, không tin nổi.
“Nhưng… họ sẽ nghĩ—”
“Để họ nghĩ. Tôi mệt rồi, Tinh Nhiên.”
Anh tiến gần, hạ giọng:
“Tôi mệt vì cứ phải giả vờ không có gì. Cảnh hôn hôm đó, tôi không diễn. Tôi thật sự không kìm được.”
Cô ngây người.
Trời sắp tối, ánh hoàng hôn phủ vàng hai người.
Anh nói tiếp, giọng khàn:
“Giờ cô có thể ghét tôi, nhưng tôi phải nói thật: tôi thích cô.”
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại.
Tiếng gió thổi qua hàng cây, tiếng còi xe xa dần.
Cô khẽ nói:
“Anh biết bây giờ không phải lúc nói ra điều đó.”
“Tôi biết. Nhưng nếu tôi im lặng, có thể ngày mai tôi sẽ không còn cơ hội.”
Anh cười nhạt: “Tin đồn đã làm rối tung mọi thứ. Ít nhất, để tôi nói thật một lần.”
Cô nhìn anh rất lâu.
Cuối cùng, cô nói khẽ:
“Vậy để tôi nói thật một lần nữa: Tôi cũng không biết… là tôi sợ, hay tôi cũng đã thích anh rồi.”
Anh sững lại.
Giữa phố chiều, hai người nhìn nhau — không cần lời thoại, không cần kịch bản.
Tối đó, báo chí bất ngờ nhận được thông cáo mới:
Đạo diễn Tần Duệ và biên kịch Lâm Tinh Nhiên xác nhận đang trong quá trình tìm hiểu.
Bộ phim sẽ tiếp tục quay, không thay đổi nhân sự.
Mạng xã hội nổ tung.
Nhưng trong căn phòng yên tĩnh, Tinh Nhiên chỉ cười nhẹ khi đọc dòng tin ấy.
“Ít nhất, lần này… không ai phải diễn nữa.”