Buổi sáng hôm sau, không khí trong đoàn phim lạ lạ.
Không ai nói ra, nhưng ai cũng biết: cảnh hôn hôm qua vẫn là chủ đề nóng nhất.
Lâm Tinh Nhiên bước vào, chào mọi người như bình thường, nhưng mỗi ánh nhìn đổ dồn về cô đều khiến má cô nóng lên.
Cô cố giả vờ bình tĩnh, cúi đầu kiểm tra kịch bản, nhưng ánh mắt cô vẫn vô thức liếc về phía ghế đạo diễn.
Tần Duệ đã có mặt.
Anh mặc sơ mi trắng, tay áo xắn lên, cổ áo hơi mở. Mái tóc đen ướt nhẹ, có lẽ vừa tắm qua.
Anh nhìn vào màn hình, ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt khiến anh trông lạnh lùng và quyến rũ đến lạ.
“Tinh Nhiên, cô tới rồi à?” – giọng trợ lý vang lên, phá vỡ suy nghĩ của cô.
“Dạ, tôi vừa đến.”
“Đạo diễn Tần bảo cô qua kiểm tra lại kịch bản trước khi quay cảnh chiều nay.”
Tim cô khẽ run.
“Anh ấy nói… tôi qua một mình à?”
“Ừ. Trong phòng anh ấy.”
Phòng đạo diễn.
Cửa khép hờ, ánh sáng xuyên qua rèm chiếu lên bàn gỗ.
Tần Duệ đang ngồi, tập trung đọc vài trang giấy.
“Anh gọi tôi?” – cô khẽ lên tiếng.
Anh ngẩng lên, nhìn cô một thoáng, giọng trầm thấp.
“Vào đi.”
Cô bước đến, ngồi đối diện.
Anh đẩy tập giấy sang.
“Đây là kịch bản cảnh ngày mai. Tôi đã chỉnh lại một chút.”
Cô nhận lấy, nhìn qua vài dòng – tim đập mạnh.
Cảnh đó… là cảnh nam chính thú nhận tình cảm thật với nữ chính.
“Anh sửa thoại đoạn này à?”
“Ừ. Tôi thấy phiên bản cũ hơi lý trí quá. Cô viết theo hướng biên kịch, nhưng tôi muốn khán giả cảm thấy được cảm xúc thật.”
“Cảm xúc thật?”
“Đúng. Khi yêu, người ta không nói bằng lý trí. Cô hiểu ý tôi chứ?”
Cô mím môi, khẽ gật đầu.
Anh dựa lưng ra ghế, ánh nhìn nửa đùa nửa thật.
“Hay là… để tôi diễn thử cho cô xem?”
Cô suýt rơi tập giấy. “Anh lại đùa hả?”
“Tôi nghiêm túc. Cảnh này cần cảm giác ‘vượt kịch bản’.”
“Anh định diễn với tôi nữa sao?”
“Cô ngại?”
“…Không, chỉ là…”
“Chỉ là cô sợ?” – anh cắt lời, nở nụ cười nhẹ.
Cô không biết nên nói gì.
Cái nụ cười đó – nửa trêu chọc, nửa dịu dàng – khiến cô không thể nhìn thẳng.
“Thôi, cứ đọc thử đi.”
Anh đứng dậy, tiến lại gần, dừng ngay cạnh cô.
Khoảng cách quá gần. Hương bạc hà nhẹ từ áo anh lan sang, khiến cô không dám hít sâu.
Anh cất giọng, trầm và ấm:
“Em nói chúng ta chỉ là đồng nghiệp, nhưng vì sao khi tôi đến gần, em lại run thế này?”
Cô giật mình.
Anh dừng lại, ánh mắt khóa chặt lấy cô:
“Đọc câu tiếp theo đi.”
Cô run tay lật trang:
“Tôi không run… tôi chỉ sợ mình sẽ không phân biệt được đâu là thật, đâu là diễn.”
Không gian im bặt.
Tiếng điều hòa khẽ rì rào, mùi cà phê thoang thoảng trong không khí.
Tần Duệ không nói gì, chỉ nhìn cô thật lâu.
Rồi anh nói nhỏ, gần như thì thầm bên tai:
“Có khi nào… chúng ta cũng đang như thế không?”
Cô khựng lại.
Ánh mắt anh – vừa chân thật, vừa mơ hồ – khiến cô không dám trả lời.
Anh cười khẽ, rút lui một bước.
“Thôi, cô về chuẩn bị cảnh quay chiều nay đi. Tôi chỉ muốn cô hiểu ý đoạn này.”
Chiều hôm đó, trời đổ mưa nhẹ.
Phim trường dàn dựng cảnh chia tay dưới mưa.
Cảnh quay này đặc biệt — vì cảm xúc hai nhân vật đều bị đè nén, không thể nói thật lòng.
Tinh Nhiên đứng xem qua màn hình.
Mỗi khi diễn viên đọc lời thoại cô viết, lòng cô lại dấy lên cảm giác kỳ lạ — những câu chữ ấy, giờ nghe như chính cô đang nói với ai đó.
“Cắt! Diễn chưa đủ đau.” – Tần Duệ lên tiếng. “Nam chính phải kìm nén, nhưng ánh mắt vẫn phải giữ được tình cảm.”
Anh quay sang, bắt gặp ánh mắt cô.
“Cô thấy sao?”
“Em… à, tôi nghĩ anh nói đúng. Cần một chút nghẹn lại.”
“Vậy cô diễn mẫu đi.”
Cả đoàn ồ lên lần nữa.
“Lại nữa sao?” – cô lẩm bẩm.
“Không có ai hiểu đoạn này bằng cô đâu.” – anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng ánh nhìn sâu hoắm.
Cô bước ra giữa sân khấu giả mưa.
Áo sơ mi trắng, tóc xõa, nước mưa nhân tạo rơi lả tả.
Tần Duệ bước đến – lần này, không còn khoảng cách đạo diễn và biên kịch nữa.
“Bắt đầu.” – anh nói.
Cô cất giọng, run run:
“Anh đi đi… Chúng ta không thể tiếp tục nữa.”
Anh im lặng, tiến một bước, ánh mắt kiềm nén.
“Cô biết không, tôi đã thử rời đi rất nhiều lần. Nhưng càng đi xa, tôi càng nhớ.”
“Đừng nói nữa…”
“Vì sao?”
“Vì tôi sợ…”
“Sợ điều gì?”
“Sợ rằng nếu anh không rời đi, tôi sẽ không thể buông được nữa.”
Anh khẽ cười, đôi mắt ướt ánh đèn:
“Thế thì đừng buông.”
Nước mưa hòa cùng ánh sáng rọi lên gương mặt hai người.
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, rồi anh nhẹ nhàng nâng cằm cô, chạm môi lên.
Không ai hô “cắt”.
Không ai dám thở mạnh.
Nụ hôn đó kéo dài vài giây, nhưng với cô – dường như là cả một đời.
Không phải vì kịch bản, không phải vì máy quay.
Mà vì lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ tim mình run rẩy vì một người đàn ông.
“Cắt!” – cuối cùng, tiếng trợ lý vang lên.
Mọi người thở phào, nhưng ai cũng biết: cảnh đó thật đến đáng sợ.
Cô đứng im, không dám ngẩng đầu.
Tần Duệ quay đi, ra lệnh tiếp theo.
“Được rồi. Cảnh này ổn. Mọi người nghỉ 15 phút.”
Khi đoàn phim tản ra, chỉ còn cô và anh ở lại.
Cô khẽ nói, giọng nhỏ như muỗi:
“Anh… anh làm quá thật rồi đó.”
“Là cô viết ‘nam chính không kìm được cảm xúc’.”
“Nhưng anh—”
“Cô không cảm nhận được sao?” – anh cắt lời, mắt vẫn nhìn thẳng.
“Cái đó… đâu phải thật.”
“Thế sao cô lại run?”
Cô nghẹn lại, không đáp được.
Tần Duệ bước gần hơn, chỉ cách cô nửa bước chân.
“Cảm xúc, dù trong phim hay ngoài đời… một khi đã thật, thì không giấu được đâu.”
Nói rồi anh bỏ đi, để lại cô đứng dưới mưa nhân tạo, tim loạn nhịp như trống trận.
Tối hôm đó, trong căn phòng nhỏ ở ký túc xá đoàn phim, Tinh Nhiên mở laptop xem lại đoạn quay.
Hình ảnh trên màn hình rõ ràng quá mức.
Ánh mắt anh trong cảnh mưa – không còn là ánh nhìn của một đạo diễn, mà là của một người đàn ông đang yêu.
Cô tua đi tua lại, mỗi lần xem tim lại nhoi nhói.
Rồi cô mở phần ghi chú của mình, viết thêm một dòng:
“Nếu kịch bản là nơi tôi viết ra cảm xúc của nhân vật, thì hôm nay… có lẽ chính tôi đã trở thành nhân vật đó.”
Điện thoại rung.
Tin nhắn đến từ Tần Duệ.
[Tần Duệ]: Tôi xem lại cảnh hôm nay.
Cảm xúc của cô… không giống lúc tập.
Cô do dự, rồi trả lời:
[Tinh Nhiên]: Có lẽ vì mưa lạnh nên tôi nhập tâm hơn.
[Tần Duệ]: Hay vì tôi đứng trước mặt cô?
Cô khựng người, tim đập nhanh.
Ngón tay run lên, không biết nên nhắn gì tiếp.
[Tần Duệ]: Ngủ sớm đi. Ngày mai quay cảnh vui, đừng để mắt sưng.
Một tin nhắn đơn giản, nhưng khiến lòng cô ấm lạ.
Cô bật cười nhẹ, gõ vài chữ rồi lại xóa.
Cuối cùng chỉ nhắn:
[Tinh Nhiên]: Vâng, đạo diễn.
Nhưng trong lòng cô biết rõ — từ “đạo diễn” giờ nghe khác lắm.
Hai ngày sau, đoàn phim tạm nghỉ.
Cô định về nhà thăm mẹ, nhưng vừa ra cổng studio đã thấy một xe hơi đen đỗ chờ.
Cửa mở, Tần Duệ ngồi bên trong.
“Đi đâu vậy?”
“Về nhà ạ.”
“Tiện đường, tôi cho cô quá giang.”
“Không cần đâu, tôi đi tàu điện—”
“Lên đi.” – anh nói, giọng không cho phép từ chối.
Cô miễn cưỡng ngồi lên.
Không khí trong xe im lặng, chỉ có tiếng nhạc nhẹ.
“Cô mệt à?” – anh hỏi.
“Không. Chỉ hơi… lúng túng.”
“Vì ngồi cạnh tôi?”
“Không phải!” – cô vội phản ứng, nhưng má đã đỏ bừng.
Anh cười khẽ. “Cô đúng là không biết nói dối.”
“Anh nói gì cơ?”
“Không có gì.” – anh quay sang đường, ánh mắt dịu hẳn.
Một lúc sau, anh hỏi:
“Cô có nghĩ rằng… đôi khi, cảm xúc thật đến mà người ta lại cố phủ nhận không?”
Cô im lặng.
“Như hai người viết cùng một kịch bản, nhưng lại không dám viết đoạn kết cho chính mình.”
Cô nhìn anh.
Trong mắt anh là nỗi chân thành pha chút bất lực.
Và khoảnh khắc đó, cô biết — giữa họ, mọi ranh giới đang dần tan biến.
Tối đến, khi xe dừng trước nhà cô, anh nói khẽ:
“Ngày nghỉ, đừng quên chỉnh lại cảnh cuối.”
“Vâng. Tôi sẽ gửi anh bản mới.”
“Không cần gửi.”
“Hả?”
“Cô viết xong, đọc cho tôi nghe là được.”
Anh nói xong, nở nụ cười mỏng rồi khởi động xe rời đi.
Cô đứng nhìn theo, lòng đầy cảm xúc không tên.
Đêm đó, cô viết lại đoạn kết trong nhật ký:
“Nếu như trong phim, tôi để nhân vật chia xa vì không dám tin vào tình yêu thật,
thì ngoài đời, tôi mong mình đủ dũng cảm để không viết lại sai lầm đó.”