Cái tên Dương An Chi đối với cô mà nói, luôn là một gánh nặng vô hình. Nó là cái tên của một người chị, người lớn tuổi hơn, người được kỳ vọng phải chín chắn, phải là khuôn mẫu cho đứa em họ kém mình bốn tuổi, Trần Nhật Anh. Ở tuổi hai mươi lăm, An Chi đã là một người phụ nữ được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, giống như chính những bản thiết kế nội thất cô tạo ra: mọi thứ đều có quy tắc, có giới hạn. Cuộc sống của cô lẽ ra đã đi vào quỹ đạo ổn định, nếu không có cái ngày mẹ cô ngỏ lời: "An Chi, con để Nhật Anh chuyển đến ở cùng con đi. Nhà cô chú đang sửa, mà trường nó lại gần chỗ con hơn."
Và thế là, sự hỗn loạn mang tên Trần Nhật Anh đã dọn đến căn hộ hai phòng ngủ vốn luôn tĩnh lặng và có mùi gỗ đàn hương của cô. Nhật Anh, ở tuổi hai mươi mốt, là một sinh viên lập trình xuất sắc, nhưng tính cách của cậu lại là sự thách thức mọi nguyên tắc. Cậu là gió, là lửa, là sự ngẫu hứng không thể đoán trước. Cậu sở hữu vẻ ngoài sắc sảo, ánh mắt sâu thẳm mà chỉ cần nhìn vào đã khiến An Chi phải thấy bất an. Cậu cao hơn cô gần một cái đầu, vóc dáng đã hoàn toàn trưởng thành, không còn là cậu bé gầy gò năm xưa cô thường phải trông nom. Căn hộ giờ đây có thêm tiếng nhạc rock nhẹ nhàng, mùi hương cà phê espresso đậm đặc, và những chiếc áo khoác da vắt bừa bãi trên ghế sofa.
An Chi đã cố gắng chấp nhận sự thay đổi về vật chất, nhưng điều khiến cô khó chịu nhất lại là sự xâm lấn về không gian cảm xúc của cậu. "Chị An Chi, em thấy cái đèn bàn chị dùng ở phòng khách không hợp. Em đã đặt một cái đèn sàn khác. Em hy vọng chị không phiền," Nhật Anh nói, giọng điệu luôn mang theo một sự tự tin thách thức. An Chi quay lại, thấy một chiếc đèn sàn bằng kim loại tối màu, mang vẻ đẹp góc cạnh, hiện đại, hoàn toàn đối lập với phong cách cổ điển của cô. "Nhật Anh, em biết chị thích sự tối giản và gọn gàng mà. Cái đèn này quá lớn," cô nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. Nhật Anh tiến lại gần cô. Cậu luôn có thói quen rút ngắn khoảng cách vật lý, khiến An Chi cảm thấy ngộp thở. "Nó không lớn đâu, chị. Nó tạo ra điểm nhấn. Giống như... em tạo ra điểm nhấn trong cuộc sống của chị vậy," cậu nói, ánh mắt cậu khóa chặt lấy cô. Ánh mắt đó không phải là ánh mắt của một đứa em họ đang trêu chọc chị gái. Nó là ánh mắt của một người đàn ông trưởng thành, đầy bí ẩn, chứa đựng một thứ cảm xúc mà An Chi không dám gọi tên. Nó khiến cô phải lùi lại một bước.
An Chi đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng sự khó chịu này chỉ là do sự khác biệt về tính cách. Nhưng sự thật thì tàn khốc hơn. Cô nhận ra mình đã chú ý quá mức đến cậu: từ hình xăm nhỏ trên cổ tay, đến cách cậu cười khi thắng một ván game. Một đêm, An Chi đang làm việc. Nhật Anh bước ra từ phòng tắm, chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông. Bờ vai rộng và những cơ bắp săn chắc đã khiến tim An Chi đập loạn xạ. Cô lập tức quay đi, mặt nóng bừng. "Chị cần gì à?" Nhật Anh hỏi, giọng cậu hoàn toàn tự nhiên. "Không! Không cần gì hết! Em... em mau mặc quần áo vào đi!" An Chi buông lời, giọng cô gần như là một tiếng thở dốc. Nhật Anh đứng đó một lúc, dường như đang cố đọc cảm xúc của cô. Cậu nhếch mép, một nụ cười đầy ẩn ý lướt qua. "Chị An Chi, chị đang sợ hãi điều gì vậy?" cậu hỏi, giọng cậu trầm xuống, mang theo một sự nguy hiểm bí ẩn. An Chi không dám quay lại. Cô biết nếu cô quay lại, bức tường pha lê mỏng manh của mối quan hệ gia đình sẽ vỡ tan. "Chị... chị sợ em làm bẩn sàn nhà sau khi tắm xong. Mau vào phòng đi," cô nói, cố gắng dùng giọng điệu của một người chị. Nhật Anh không nói gì thêm, nhưng hơi thở của cậu vẫn còn vương vấn trong không khí. An Chi đặt tay lên ngực, cô biết, thứ cô sợ hãi không phải là sự lộn xộn của cậu, mà là sự hỗn loạn mà chính cô đang cảm thấy khi ở gần cậu. Tình cảm này là cấm kỵ, là sai trái, và nó đang lớn dần trong lòng cô, đe dọa phá hủy mọi quy tắc cô đã xây dựng. Em họ, thả chị ra. Cô tự nhủ. Thả chị ra khỏi cái lồng cảm xúc em đang tạo ra. Nhưng cô biết, người cần được thả ra, lại chính là bản thân cô.