em họ thả chị ra

Chương 2: Dưới Ánh Sáng Của Đèn Sàn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng khách của Dương An Chi đã bị chiếc đèn sàn kim loại tối màu của Trần Nhật Anh thống trị. Nó không chỉ là một vật dụng, nó là một biểu tượng của sự thay đổi không thể đảo ngược, một điểm nhấn góc cạnh và hiện đại, luôn nhắc nhở An Chi về sự hiện diện không thể phớt lờ của cậu. Hai tuần trôi qua kể từ khi Nhật Anh chuyển đến, không khí trong căn hộ đã trở nên đặc quánh, chứa đầy những lời nói dối vô hình và sự kìm nén của An Chi. Cô đã cố gắng hết sức để duy trì khoảng cách, làm việc muộn hơn, và chỉ giao tiếp với cậu bằng những câu hỏi liên quan đến sinh hoạt chung.

Nhật Anh hoàn toàn nhận ra sự đề phòng của cô. Cậu không bày tỏ bằng lời, nhưng cậu đáp lại bằng những hành động âm thầm rút ngắn ranh giới. Cậu bắt đầu để lại cốc cà phê của mình trên bàn làm việc của cô. Cậu mua cùng một loại sữa tắm hương cam bergamot mà cô thích. Cậu bắt đầu ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện cô khi cô làm việc, lẳng lặng đọc sách, nhưng đôi khi, cô cảm thấy ánh mắt sắc sảo của cậu đang lướt qua màn hình máy tính của cô, không phải để đọc thiết kế, mà để đọc chính cô. Sự yên lặng của cậu còn đáng sợ hơn mọi lời trêu chọc.

Tối hôm đó, An Chi gặp một vấn đề nghiêm trọng với bản thiết kế. Cô đã xoay xở hàng giờ đồng hồ, sự bực bội và mệt mỏi khiến cô gần như muốn bỏ cuộc. Cô rên khẽ, đẩy ghế ra. Ngay lập tức, Nhật Anh, người đang nằm trên sofa nghe nhạc, bỏ tai nghe ra. Cậu đi đến chỗ cô, đứng ngay sau lưng ghế. Hơi thở ấm áp của cậu phả vào tóc cô, mang theo mùi hương cà phê và bạc hà. "Lại kẹt rồi à, chị An Chi?" cậu hỏi. Giọng cậu rất gần, rất trầm, khiến da thịt An Chi căng lên. "Không phải việc của em. Chị làm được," cô cố gắng giữ giọng kiên quyết, nhưng bàn tay cô vẫn nắm chặt chuột máy tính. Nhật Anh không nói thêm. Cậu nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai ghế, cúi người xuống. "Em thấy cái lỗi đó. Chị đã nhầm ở phần mã hóa màu sắc. Nó sẽ làm toàn bộ cấu trúc bị lệch," cậu thì thầm, giọng nói gần như chạm vào tai cô. An Chi cảm thấy toàn thân mình cứng lại. Sự gần gũi này đã vượt qua ranh giới của một người em họ. Cô có thể cảm nhận được hơi nóng từ ngực cậu đang áp vào lưng ghế.

Cô lập tức đứng dậy, nhanh chóng xoay người đối diện với cậu. "Em! Em... em không được đứng gần chị như thế!" cô buông lời, giọng cô run lên vì sự giận dữ pha lẫn bất an. Nhật Anh lùi lại một bước, ánh mắt cậu vẫn giữ sự bình tĩnh đáng sợ. "Em xin lỗi. Em chỉ muốn giúp chị. Em là kỹ sư lập trình, và em thấy lỗi code trong thiết kế của chị," cậu giải thích, hoàn toàn bằng lý trí, nhưng ánh mắt cậu lại chứa đựng một sự thách thức ngầm. "Chị sợ hãi sự giúp đỡ của em đến vậy sao, chị An Chi?" An Chi biết cậu không chỉ nói về lỗi code. Cậu đang nói về ranh giới mà cô đang tuyệt vọng cố giữ. "Chúng ta là chị em họ, Nhật Anh! Em phải giữ khoảng cách. Em phải nhớ rõ vai trò của mình!" cô buông lời. Cậu nhếch mép, một nụ cười nửa vời, đầy cay đắng. "Vai trò? Chị muốn em giữ vai trò nào? Vai trò của cậu em họ nhỏ bé mà chị thường chăm sóc, hay vai trò của người đàn ông duy nhất có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi thực sự của chị?"

Ánh sáng từ chiếc đèn sàn kim loại đổ bóng, tạo ra một vầng sáng cô độc quanh hai người. An Chi cảm thấy như bị lột trần trước ánh mắt cậu. Cô biết, trong sâu thẳm, thứ cô sợ hãi không phải là cậu, mà là **sự khao khát cấm kỵ** đang trỗi dậy trong chính cô. Cô muốn đẩy cậu ra, nhưng cơ thể cô lại dường như bị cố định. "Em nói gì vậy? Chị không có gì phải sợ hết!" cô cố gắng bảo vệ bức tường cuối cùng. Nhật Anh chậm rãi tiến lại gần cô thêm một bước nữa, khoảng cách giữa họ lại bị rút ngắn một cách nguy hiểm. "Thế thì, chị An Chi," cậu nói, giọng cậu trầm và mềm mại như nhung. "Sao chị lại run rẩy? Đừng bắt em phải giữ khoảng cách nữa. Chị biết, em sẽ không thể kìm nén mãi được." An Chi nhắm chặt mắt lại, cô thì thầm, "Em họ, thả chị ra..." Nhưng cô biết, lời cầu xin đó không phải dành cho cậu, mà là dành cho chính cảm xúc đang phản bội cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×