em họ thả chị ra

Chương 10: Quy Ước Của Tội Lỗi Ngọt Ngào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, bước chân của Dương An Chi hướng thẳng về phòng Trần Nhật Anh không phải là hành động của sự yếu đuối, mà là sự chấp nhận dứt khoát về bản chất mới trong mối quan hệ của họ. Cô đã từ bỏ vai trò "người chị" để trở thành "người yêu" trong bóng tối.

Khi An Chi bước vào, Nhật Anh không tỏ ra bất ngờ. Cậu ngồi trên ghế, đôi mắt cậu sáng lên dưới ánh đèn mờ. Cậu đứng dậy, không cần nói một lời nào, cậu tiến lại gần, vòng tay ôm lấy cô. Đây không còn là cái ôm của sự chiếm hữu hay trêu chọc, mà là cái ôm của sự thấu hiểu sâu sắc, của hai linh hồn đã chiến đấu với chính mình và cuối cùng tìm thấy nhau trong sự cấm kỵ.

"Chị biết không, An Chi," Nhật Anh thầm thì vào tai cô, "chị mất quá nhiều thời gian để thừa nhận. Em đã chờ rất lâu để được ôm chị như thế này, mà không phải lo lắng về ranh giới gia đình."

An Chi siết chặt vòng tay quanh lưng cậu. Cô hít sâu mùi hương quen thuộc và cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ. Cô không cảm thấy tội lỗi ngay lập tức; cô chỉ cảm thấy được giải thoát.

"Em họ," cô nói, dùng danh xưng cuối cùng này như một lời tạm biệt. "Chị vẫn sợ. Sợ những gì chúng ta đang làm sẽ hủy hoại tất cả."

Nhật Anh kéo cô ra một chút, nhìn thẳng vào mắt cô. "Sợ, thì cứ sợ. Nhưng đừng để nỗi sợ đó kiểm soát chúng ta nữa. Em sẽ là người giữ bí mật. Em sẽ là người đối diện với sự sụp đổ nếu nó xảy ra. Chị chỉ cần là chính chị khi ở bên em."

Sự cam kết đó đã làm An Chi rung động. Cô nhận ra rằng, dù mối quan hệ này là sai trái, Nhật Anh vẫn là người duy nhất sẵn lòng đặt hạnh phúc và sự an toàn của cô lên trên tất cả, bao gồm cả chính bản thân cậu. Cô yêu cậu, không chỉ vì sự ngang tàng, mà vì sự dũng cảm khi dám yêu cô một cách cấm kỵ.

Sự thân mật của họ đêm đó là sự kết hợp giữa sự dữ dội của khao khát bị kìm nén và sự dịu dàng của sự thấu hiểu mười lăm năm. Không cần lời thề nguyện, họ đã ký kết một giao kèo tội lỗi bằng nụ hôn và sự tin tưởng.

Sáng hôm sau, An Chi thức dậy trong vòng tay Nhật Anh, ánh sáng bình minh len lỏi qua tấm rèm. Cô cảm thấy một sự bình yên chưa từng có, nhưng đi kèm với nó là sự nặng nề của trách nhiệm. Cô không thể để mối quan hệ này hủy hoại sự nghiệp và danh tiếng gia đình của mình.

Cô ngồi dậy, quay sang nhìn cậu. "Nhật Anh, chúng ta cần một quy ước mới," cô nói, giọng cô nghiêm túc.

Nhật Anh mở mắt, ánh mắt cậu mệt mỏi nhưng đầy mãn nguyện. "Quy ước gì? Quy ước về việc chị sẽ không bao giờ ngủ trên sofa nữa à?" cậu trêu chọc.

"Nghiêm túc đi, em!" An Chi gắt. "Chúng ta không thể để bất cứ điều gì vượt ra ngoài căn hộ này. Chị có sự nghiệp, có danh dự gia đình để bảo vệ. Nếu có bất cứ điều gì... bất cứ điều gì xảy ra, em phải là người rời đi trước. Em phải hứa với chị, em sẽ là người hy sinh nếu bí mật bị bại lộ."

Đây là sự kiểm soát cuối cùng mà An Chi còn giữ lại: sự sống còn của cô.

Nhật Anh nhìn cô thật lâu. Cậu biết cô nghiêm túc. Cậu đưa tay lên, chạm vào tóc cô. "Chị đang đòi hỏi sự hy sinh tuyệt đối từ em, An Chi."

"Phải. Em có đồng ý không?"

Cậu nhắm mắt lại, một thoáng đau đớn lướt qua. Rồi cậu mở mắt, ánh mắt cậu kiên định.

"Em đồng ý. Em hứa. Em sẽ là người chịu trách nhiệm, và là người rời đi nếu ranh giới gia đình sụp đổ. Nhưng đổi lại," cậu nói, giọng cậu đầy yêu cầu. "Chị phải hứa với em một điều: Chị sẽ không bao giờ giả vờ rằng chúng ta không có gì. Chị sẽ không bao giờ quay lại ranh giới chị em họ đó nữa, dù có bất cứ điều gì xảy ra."

An Chi cảm nhận được sự trao đổi tuyệt đối này. Cô gật đầu, nước mắt cô trào ra. "Chị hứa. Chị sẽ không bao giờ giả vờ nữa."

Họ đã ký kết giao kèo tội lỗi của mình, một giao kèo được xây dựng trên tình yêu cấm kỵ và sự hy sinh. Mối quan hệ của họ giờ đây không chỉ là bí mật, nó là một quả bom hẹn giờ giữa lòng gia đình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×