em họ thả chị ra

Chương 9: Mật Mã Của Sự Cấm Kỵ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau nụ hôn cấm kỵ trong phòng Nhật Anh, căn hộ của Dương An Chi và Trần Nhật Anh trở thành một sân khấu nhỏ nơi hai diễn viên chính phải thể hiện những vai diễn hoàn hảo nhất của mình. Họ đã thiết lập một bộ mật mã của sự cấm kỵ để bảo vệ mối quan hệ tội lỗi này.

Quy tắc số một: Tuyệt đối không chạm vào nhau trước mặt người khác. Dù là một cái chạm tay vô tình, một cái vỗ vai thân thiết, hay một ánh mắt quá lâu, tất cả đều phải bị xóa bỏ.

Quy tắc số hai: Giữ vai trò "chị họ - em họ" mẫu mực. Họ phải nói chuyện về học tập, về công việc, về gia đình, và duy trì giọng điệu hơi xa cách, tôn trọng.

Quy tắc số ba: Chỉ có thể là chính mình sau 10 giờ tối, trong phòng riêng. Đó là khoảng thời gian họ cho phép mình được sống thật với khao khát và tình yêu bị cấm đoán.

An Chi, vốn là một người giỏi kiểm soát cảm xúc, đã thể hiện vai diễn này một cách hoàn hảo. Trước mặt mẹ cô, cô vẫn là người chị chu đáo, hỏi han chuyện học hành của em. Trước mặt bạn bè, cô vẫn chỉ là người chị họ đang giúp đỡ em trai trong thời gian nhà cậu sửa chữa.

Nhưng Nhật Anh mới là bậc thầy của sự dối trá. Sự lạnh lùng và tập trung vào công việc lập trình của cậu vốn đã khiến người ngoài khó tiếp cận, giờ đây lại càng là một lá chắn hoàn hảo. Cậu gọi cô là "chị An Chi" bằng giọng điệu hơi khách sáo, cúi đầu một cách lễ phép. Mọi người đều khen ngợi An Chi vì đã nuôi dạy một người em họ lịch sự và tài giỏi.

Sự giả dối này khiến An Chi cảm thấy vừa mệt mỏi, vừa kích thích. Mỗi lần Nhật Anh gọi cô bằng danh xưng "chị" trước mặt người khác, cô lại cảm nhận được sự thách thức ngầm, như một lời nhắc nhở rằng đó chỉ là một chiếc mặt nạ.

Một buổi tối, dì của Nhật Anh (cô của An Chi) đến thăm bất ngờ. An Chi và Nhật Anh đang ngồi trên sofa xem một bộ phim tài liệu, duy trì một khoảng cách an toàn, nhưng đủ gần để ánh sáng từ chiếc đèn sàn kim loại đổ bóng vào nhau.

"Hai đứa trông hòa hợp quá," dì cô nhận xét với vẻ hài lòng. "An Chi, con chăm sóc thằng bé tốt quá. Nó ngoan hơn hẳn hồi ở nhà."

An Chi chỉ cười gượng. Nhật Anh ngồi thẳng lưng, ánh mắt cậu tập trung vào màn hình TV, nhưng cô cảm nhận được bàn chân cậu đang khẽ miết nhẹ vào mắt cá chân cô dưới gầm bàn. Đó là mật mã thân mật bí mật của họ.

Khi dì cô đang nói chuyện, Nhật Anh với tay lấy một quả táo trên bàn, và ngón tay cậu lướt nhẹ qua đầu gối cô, một cái chạm thoáng qua nhưng đầy ý nghĩa, như một lời nhắc nhở không lời: Anh ở đây. Anh là của em. An Chi cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tim cô đập thình thịch. Cô nhận ra, những khoảnh khắc thân mật bị cấm đoán lại càng khiến khao khát của họ trở nên mãnh liệt hơn.

Sau khi dì cô về, An Chi gần như ngã quỵ trên ghế. Sự căng thẳng của việc duy trì vai diễn đã làm cô kiệt sức.

"Em họ, em phải ngừng lại đi," cô buông lời, giọng cô gần như là một tiếng thở dốc. "Em không thể tiếp tục khiêu khích chị như thế được."

Nhật Anh đứng dậy, ánh mắt cậu trở nên dịu dàng và đầy chiếm hữu. Cậu không tiến lại gần cô. Cậu chỉ đứng đó, nhìn cô.

"Em không khiêu khích, An Chi," cậu nói. "Em chỉ đang tuyên bố sự thật rằng mối quan hệ em họ - chị họ của chúng ta đã chết. Em đang giúp chị làm quen với cuộc sống mới, nơi ranh giới đó không còn tồn tại nữa. Chị không thấy thoải mái hơn sao? Khi không phải cố gắng giữ khoảng cách với em nữa?"

An Chi không thể phủ nhận. Cô không còn phải chiến đấu với sự kìm nén của chính mình, mà chỉ cần đối phó với sự giả dối trước mặt người khác. Sự giả dối đó là cái giá cô phải trả cho sự giải thoát cảm xúc.

"Vào phòng thôi, An Chi," cậu nói, giọng cậu trầm thấp, mời gọi. "Đã hơn 10 giờ tối rồi. Giờ là lúc chúng ta ngừng diễn."

An Chi đứng dậy, bước về phía phòng ngủ của mình. Nhưng cô không vào đó. Cô bước về phía phòng Nhật Anh. Sự cấm kỵ giờ đây đã hoàn toàn trở thành sự lựa chọn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×