Phố trung tâm thành phố lúc này nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Ánh đèn đường phản chiếu trên mặt đường ướt sũng sau cơn mưa chiều, khiến con phố như được nhuộm một màu vàng ấm áp. Tiếng còi xe, tiếng bước chân hối hả, và mùi hương của hàng quán tràn ra từ vỉa hè hòa quyện với nhau tạo nên một bức tranh sống động đến mức ai lạc vào cũng không khỏi choáng ngợp.
Hiểu Nhi vội vàng bước trên vỉa hè, tay cầm chiếc ô màu hồng nhạt, mắt nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại. Tin nhắn vừa hiện lên khiến tim cô đập nhanh hơn: “Hẹn gặp ở quán cà phê bên ngã tư, anh tới ngay.” Cô gấp điện thoại vào túi, nhảy qua những vũng nước như thể đang tham gia một cuộc thi chạy bất đắc dĩ.
“Phải nhanh lên, không thôi muộn mất.” Cô tự nhủ với bản thân, môi mím chặt, ánh mắt căng thẳng. Trong lúc vội vã, cô hầu như không để ý đến xung quanh.
Đúng lúc đó, từ phía đối diện, một chiếc ô tô sang trọng lao lên, xi nhan không bật, người lái xe như muốn chiếm toàn bộ vỉa hè. Hiểu Nhi chưa kịp phản ứng, chiếc túi xách trên vai va mạnh vào tay lái, làm cô mất thăng bằng.
“Ôi trời…” Cô thốt lên trong hoảng sợ, cả cơ thể nghiêng sang một bên.
Ngay lập tức, một bàn tay lạnh lùng nhưng chắc chắn xuất hiện, kéo cô về phía an toàn. Cô quay lại, mắt mở to kinh ngạc, nhìn thấy một chàng trai cao ráo, áo sơ mi trắng cài cúc chỉnh tề, vest màu xám đậm phẳng phiu, mái tóc đen bóng mượt, gương mặt lạnh lùng nhưng vô cùng ấn tượng.
“Cô có sao không?” Giọng anh trầm, ấm nhưng không mất đi vẻ nghiêm nghị.
Hiểu Nhi lắp bắp: “À… tôi… tôi không sao, cảm ơn anh… anh…” Cô lúng túng, mặt nóng bừng.
Chàng trai nhếch môi, ánh mắt lướt nhìn cả người cô từ đầu đến chân, dường như đang đánh giá cô một cách khách quan. “Đi đứng cẩn thận hơn lần sau. Phố đông, xe cộ không chờ bất cứ ai.”
Hiểu Nhi gật đầu, cảm thấy vừa bối rối vừa kỳ lạ. Dường như trong khoảnh khắc ấy, nhịp tim cô bị xáo trộn.
Chàng trai không nói thêm gì nữa, nhấc tay bỏ vào túi quần, quay người chuẩn bị đi tiếp. Nhưng trước khi bước đi, anh bất ngờ hỏi: “Cô có muốn tôi đưa đến nơi không? Nhìn cô chạy giữa phố đông thế này không an toàn chút nào.”
Hiểu Nhi chần chừ. Đôi mắt cô nhìn vào chiếc xe hơi đậu bên lề đường, rồi lại nhìn chàng trai trước mặt. Không hiểu sao, cô thấy một cảm giác an toàn kỳ lạ khi đứng cạnh anh. “D… dạ, nếu không phiền anh…” Cô lí nhí.
Chàng trai gật đầu, tỏ vẻ không hứng thú nhưng tay đã đặt lên vai cô, dẫn cô sang vỉa hè rộng hơn, tránh dòng xe cộ.
Cả hai đi cạnh nhau, bước chân chàng trai mạnh mẽ, nhịp nhàng, mang lại cảm giác vững chắc cho Hiểu Nhi. Cô không thể tránh khỏi việc lén nhìn anh, từ dáng đi đến gương mặt nghiêm nghị nhưng lại có đôi mắt sáng như biết nói.
“Cô tên gì?” Anh hỏi, giọng vẫn trầm và điềm tĩnh.
“Hiểu Nhi… còn anh?” Cô trả lời, vẫn giữ sự dè dặt.
“Minh Hạo.” Giọng anh ngắn gọn, không thêm thắt, nhưng khiến Hiểu Nhi cảm thấy dễ nhớ đến lạ thường.
Đoạn đường cuối cùng trước quán cà phê, Minh Hạo dừng lại, chỉ tay vào cửa: “Đến nơi rồi. Bên trong đông không, cô tự lo chỗ ngồi nhé. Tôi không đi theo.”
Hiểu Nhi hơi ngạc nhiên, định cảm ơn, nhưng chưa kịp mở lời, anh đã bước đi, bóng dáng cao lớn hòa vào dòng người đông đúc. Cô đứng đó một lúc, cảm giác vừa hụt hẫng vừa tò mò. Cái tên “Minh Hạo” và ánh mắt ấy khiến cô không thể nào quên.
Bước vào quán cà phê, Hiểu Nhi hít một hơi sâu. Không gian ấm áp, ánh sáng dịu, mùi cà phê thơm nồng. Cô chọn một góc gần cửa sổ, nhìn ra ngoài phố vẫn tấp nập, lòng tự nhủ: “Chắc chắn hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt…”
Trong khi đó, Minh Hạo đi qua những con phố nhỏ, suy nghĩ về khoảnh khắc vừa rồi. Anh không phải người dễ bị rung động, nhưng Hiểu Nhi khiến anh cảm thấy lạ. Cô gái nhỏ nhắn, tóc mái lòa xòa, dáng vẻ vụng về nhưng ánh mắt tinh anh… một ấn tượng khó phai.
Trở lại quán cà phê, Hiểu Nhi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho bạn mình:
“Gặp một người kỳ lạ trên phố… chẳng hiểu sao mà thấy an toàn và tò mò lắm.”
Chưa kịp gửi, điện thoại rung lên. Một tin nhắn khác xuất hiện:
“Anh ta là ai?” Bạn cô hỏi.
Hiểu Nhi chỉ biết mỉm cười, lòng rộn ràng: “Chưa biết… nhưng chắc chắn sẽ gặp lại…”
Bên ngoài cửa sổ, những chiếc xe lướt qua, mưa bắt đầu tạnh hẳn, để lại không gian mát mẻ và yên bình. Ánh hoàng hôn rọi xuống con phố, nhuộm cả hai con người trong tâm trí Hiểu Nhi một màu vàng dịu dàng, như báo hiệu một khởi đầu mới.
Đêm dần buông xuống, nhưng trong lòng Hiểu Nhi, hình ảnh chàng trai áo vest vẫn sáng rực như ánh sáng giữa phố đông, khiến cô không thể rời mắt. Còn Minh Hạo, giữa dòng người hối hả, anh cũng không ngừng nghĩ về cô gái nhỏ ấy, ánh mắt hiền dịu và nụ cười e thẹn khiến anh lần đầu cảm nhận được một thứ gì đó khác lạ: sự rung động chân thật, không thể giải thích.
Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trên con phố đông, hai con người từ những thế giới khác nhau, đã vô tình chạm vào nhau, gieo những hạt mầm của tình cảm sắp nảy nở. Và dẫu chưa ai nói ra, cả hai đều biết rằng, cuộc gặp này sẽ thay đổi bước ngoặt trong cuộc sống của họ.
Hiểu Nhi nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm, miệng mỉm cười tựa như vừa nhận ra một điều kỳ diệu: đôi khi, một cuộc gặp tình cờ giữa phố đông có thể mở ra một câu chuyện mà cả đời còn nhớ mãi.
Và thế là, chương đầu tiên kết thúc, mở ra cánh cửa cho những câu chuyện sủng ngọt, tình cảm, và những thử thách ngọt ngào đang chờ đợi họ phía trước.