Sáng hôm sau, Hiểu Nhi vừa bước chân ra khỏi nhà, không khỏi cảm thấy lòng nôn nao. Hình ảnh chàng trai Minh Hạo hôm qua vẫn in đậm trong tâm trí cô. Cô thầm nghĩ: “Không hiểu sao mình lại nhớ rõ từng chi tiết của anh ấy đến vậy… dù chỉ gặp một lần.”
Cô đặt chiếc túi xách lên vai, hít một hơi thật sâu để xua tan cảm giác bồn chồn. Căn hộ nhỏ của cô luôn ngập tràn ánh sáng buổi sáng, nhưng hôm nay, dường như mọi thứ đều bừng sáng hơn nhờ tâm trạng của cô.
Khi Hiểu Nhi vừa mở cửa công ty, điện thoại reo lên. Cô lướt nhìn màn hình và suýt thốt lên vì kinh ngạc:
“Minh Hạo – CEO công ty TNHH Hạo Thịnh”
Cô lưỡng lự một giây rồi nhấn nghe. Giọng trầm, rõ ràng, đầy uy lực vang lên:
“Hiểu Nhi à, hôm nay có thể đến văn phòng tôi không? Tôi có việc muốn nhờ.”
Hiểu Nhi sững người. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nhận được cuộc gọi trực tiếp từ một CEO trẻ tuổi, điển trai và… đầy bí ẩn như vậy. Tim cô đập nhanh, tay run run cầm điện thoại:
“D… dạ, được ạ. Tôi sẽ đến ngay.”
Cúp máy, Hiểu Nhi không khỏi bối rối. Cô tự nhủ: “Chắc chỉ là công việc thôi… nhưng sao lại hồi hộp thế nhỉ?”
Văn phòng Hạo Thịnh nằm ở tầng 25 của một tòa nhà hiện đại, với cửa kính trong suốt nhìn ra toàn thành phố. Khi Hiểu Nhi bước vào sảnh, cô bị choáng ngợp bởi không gian sang trọng và bầu không khí nghiêm túc, khác hẳn với nơi cô từng làm việc trước đây.
Cô được hướng dẫn lên tầng 25, tim vẫn đập mạnh. Bước vào phòng làm việc của Minh Hạo, cô lập tức nhìn thấy anh đứng bên cửa sổ, tay chống hông, ánh mắt hướng ra ngoài. Anh mặc vest đen, sơ mi trắng, cà vạt chỉnh tề, trông như một bức tranh hoàn hảo của sự lịch lãm và quyền lực.
Nghe tiếng bước chân, Minh Hạo quay lại. Ánh mắt anh dừng lại ở cô gái nhỏ nhắn, tóc xõa nhẹ, đôi mắt sáng ngây thơ nhưng tinh anh. Anh nhíu mày nhẹ, giọng trầm mà vẫn mang một chút dịu dàng:
“Cô đến rồi à. Mời ngồi.”
Hiểu Nhi bước vào, cúi chào lịch sự, rồi ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc rộng lớn. Cô vẫn chưa thể tin rằng mình đang ngồi đối diện với một CEO nổi tiếng và giàu có.
Minh Hạo mở laptop, gõ vài thao tác nhanh, rồi quay lại nhìn cô:
“Công ty đang thiếu trợ lý tạm thời cho một dự án quan trọng. Tôi nghe nói cô khá nhanh nhẹn, có thể giúp tôi không?”
Hiểu Nhi giật mình, chưa kịp trả lời. Cô không nghĩ rằng một cuộc gặp tình cờ giữa phố đông lại dẫn đến một đề nghị bất ngờ như vậy.
“T… tôi… dạ, anh có chắc là tôi có thể làm được không ạ? Tôi chưa từng làm trợ lý CEO…” Cô lí nhí, ánh mắt lo lắng.
Minh Hạo nhíu mày, giọng lạnh lùng nhưng nghiêm túc:
“Tôi không cần cô làm lâu dài. Chỉ vài tuần thôi, nhưng phải hoàn toàn tập trung. Nếu không đáp ứng được, tôi sẽ tìm người khác.”
Hiểu Nhi hít sâu một hơi, rồi gật đầu quyết định. Cô thấy tim mình rộn ràng: “Chắc đây là cơ hội… nhưng cũng là thử thách lớn.”
“D… dạ, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Minh Hạo gật nhẹ, rồi bật cười một chút, thoáng hiếm hoi nhưng đủ làm Hiểu Nhi rung động:
“Tốt. Bắt đầu từ hôm nay. Nhớ đến đúng giờ.”
Cô gật đầu, lòng vừa hứng thú vừa lo lắng. Khi ra về, bước chân cô không còn vụng về như hôm qua trên phố đông. Cô cảm thấy như mình đang bước vào một hành trình mới, nơi mà mỗi ngày đều có thể gặp những điều bất ngờ.
Buổi trưa, Hiểu Nhi nhận được email hướng dẫn công việc. Cô đọc kỹ từng dòng, cảm thấy một phần lo lắng vì quy trình công ty rất chuyên nghiệp, nhưng cũng thấy tự tin hơn vì Minh Hạo đã đặt niềm tin vào mình.
Buổi chiều, lần đầu tiên cô bước vào phòng họp, nơi Minh Hạo đang làm việc cùng các cộng sự. Anh nhìn cô, ánh mắt chạm vào cô một giây, rồi quay lại bàn làm việc. Cô cảm thấy một cảm giác vừa hồi hộp vừa được sủng chiều, như thể anh đang quan sát cô, nhưng lại không cần nói ra lời.
Trong lúc Hiểu Nhi ngồi làm quen với công việc, một đồng nghiệp trẻ tên Linh bước đến:
“Cô là trợ lý mới của sếp Minh à? Nghe nói cô khá đặc biệt đó.”
Hiểu Nhi ngượng ngùng, khẽ gật đầu:
“D… dạ, tôi sẽ cố gắng.”
Linh cười, ánh mắt thân thiện:
“Đừng lo, sếp Minh hơi nghiêm, nhưng rất công bằng. Chỉ cần chịu khó học hỏi, sẽ ổn thôi.”
Hiểu Nhi mỉm cười, lòng ấm áp. Cô nhận ra, tuy Minh Hạo nghiêm túc và lạnh lùng, nhưng những gì anh trao cho cô đều là cơ hội và tin tưởng.
Buổi tối, khi công việc tạm xong, Minh Hạo gọi Hiểu Nhi vào văn phòng. Anh đứng cạnh cửa sổ, ánh hoàng hôn phản chiếu qua kính chiếu lên gương mặt nghiêm nghị.
“Hôm nay làm việc tốt, nhưng còn nhiều điều cần học hỏi. Nếu cô chịu khó, tôi sẽ hỗ trợ cô.”
Hiểu Nhi cúi đầu:
“D… dạ, cảm ơn anh.”
Anh nhếch môi, ánh mắt dịu hơn một chút, khiến Hiểu Nhi không thể không ngước lên nhìn:
“Hãy coi đây là cơ hội để chứng minh bản thân. Tôi tin cô có thể làm được.”
Hiểu Nhi cảm thấy tim mình rung động. Những lời nói ngắn gọn nhưng chân thành ấy như một liều thuốc tiếp thêm sức mạnh. Cô biết rằng, từ hôm nay, cuộc sống của mình sẽ không còn nhàm chán nữa.
Khi ra khỏi phòng, cô đứng nhìn tòa nhà cao tầng trong ánh hoàng hôn rực rỡ, lòng tự nhủ: “Một ngày đầy bất ngờ, nhưng tuyệt vời… Và anh ấy – Minh Hạo – chắc chắn sẽ còn xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của mình.”
Đêm xuống, ánh đèn văn phòng chiếu sáng như những ngôi sao giữa phố đông. Hiểu Nhi cảm thấy vừa hồi hộp vừa hào hứng. Cô không biết những ngày tiếp theo sẽ ra sao, nhưng cô biết chắc rằng, lần gặp gỡ tình cờ hôm qua đã mở ra một cánh cửa mới – một hành trình vừa thử thách, vừa ngọt ngào đang chờ cô khám phá.
Và thế là, chương hai khép lại với một lời đề nghị bất ngờ, mở ra bước khởi đầu cho những câu chuyện sủng ngọt, tình cảm, và đầy hứa hẹn giữa Hiểu Nhi và Minh Hạo.