em là ánh dương của anh

Chương 9: Ngọt ngào trong công việc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ Hai, văn phòng Hạo Thịnh nhộn nhịp hơn thường lệ. Hiểu Nhi bước vào, tay cầm túi hồ sơ, ánh mắt rạng rỡ nhưng vẫn không khỏi hồi hộp. Sau lời tỏ tình bất ngờ của Minh Hạo hôm trước, cô cảm giác cả thế giới công sở trở nên đặc biệt hơn. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ của anh giờ đây đều khiến tim cô rung động.

Minh Hạo xuất hiện ở cửa văn phòng, ánh mắt tìm cô ngay lập tức. Khi nhìn thấy Hiểu Nhi, đôi mắt anh thoáng nụ cười hiếm hoi, ánh nhìn dịu dàng khác hẳn sự nghiêm nghị thường ngày.

“Sáng nay cô đến sớm đấy.” Anh nói, giọng trầm nhưng ấm, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô một chút lâu hơn bình thường.

“D… dạ, tôi muốn chuẩn bị trước cho cuộc họp hôm nay.” Hiểu Nhi trả lời, tim đập nhanh, má ửng hồng.

Anh gật nhẹ, tiến đến bàn làm việc, giọng trầm nhưng có phần mềm mại:

“Cô làm tốt công việc của mình, tôi đánh giá cao. Nhưng hôm nay tôi muốn cô cùng tôi xử lý trực tiếp một số hồ sơ quan trọng. Cô sẵn sàng chứ?”

Hiểu Nhi mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:

“D… dạ, tôi sẵn sàng.”

Cuộc họp sáng diễn ra suôn sẻ, Minh Hạo phân công nhiệm vụ một cách rõ ràng, nhưng vẫn khéo léo để Hiểu Nhi chủ động xử lý công việc. Khi cô gặp khó khăn với một hồ sơ, Minh Hạo bước đến bên, giọng trầm nhưng dịu:

“Cô gặp vấn đề gì? Để tôi xem cùng.”

Hiểu Nhi nhìn anh, lòng tràn ngập niềm vui và sự yên tâm. Cô chỉ vào hồ sơ:

“Phần dữ liệu này… tôi chưa chắc chắn cách trình bày sao cho thuyết phục.”

Minh Hạo gật, nghiêng người nhìn, ánh mắt chăm chú, sau đó đặt tay nhẹ lên vai cô:

“Đừng lo, tôi sẽ hướng dẫn. Cô sẽ làm được.”

Trái tim Hiểu Nhi như tan chảy trước sự quan tâm nhẹ nhàng nhưng đầy bảo vệ ấy. Cô cười e thẹn:

“D… dạ, cảm ơn anh.”

Buổi trưa, Minh Hạo đề nghị ăn trưa cùng Hiểu Nhi. Trên đường đi, anh không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lướt qua cô, khiến cô cảm nhận được sự quan tâm tinh tế.

Khi tới quán ăn, hai người chọn một bàn gần cửa sổ, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt Hiểu Nhi, khiến cô đỏ mặt. Minh Hạo đặt đĩa ăn trước cô:

“Ăn nóng mới ngon, đừng để nguội.”

Hiểu Nhi cười e thẹn, tim đập nhanh. Cử chỉ nhỏ nhưng quan tâm này khiến cô cảm nhận được sự tinh tế trong từng hành động của anh.

Trong bữa ăn, hai người nói về dự án hiện tại, nhưng xen lẫn là những câu chuyện đời thường. Minh Hạo hỏi về sở thích cá nhân, những quán cà phê cô thích, những bộ phim yêu thích. Hiểu Nhi kể, anh lắng nghe chăm chú, ánh mắt dịu dàng. Cô cảm giác mình được trân trọng, không chỉ là nhân viên mà còn là người anh quan tâm.

Sau bữa trưa, họ trở về văn phòng. Khi Hiểu Nhi mở máy tính, cô vô tình làm rơi bút. Minh Hạo nhanh tay nhặt, đặt trước mặt cô:

“Cẩn thận, nếu rơi sẽ khó chịu lắm.”

Hiểu Nhi đỏ mặt, cúi xuống, tim rung lên từng nhịp. Cử chỉ quan tâm dù nhỏ nhưng lại khiến cô cảm nhận được tình cảm chân thành từ anh.

Khi làm việc cùng nhau, Minh Hạo luôn chú ý đến từng chi tiết nhỏ trong công việc của Hiểu Nhi. Anh sửa hồ sơ cùng cô, trao đổi các dữ liệu quan trọng nhưng luôn khéo léo để cô chủ động. Mỗi lần anh cúi sát, chỉ vào một chi tiết, ánh mắt dừng lại một chút lâu hơn bình thường, khiến Hiểu Nhi vừa ngượng vừa hạnh phúc.

Buổi chiều, khi Hiểu Nhi chuẩn bị báo cáo, Minh Hạo bất ngờ đến gần, nhìn qua vai cô:

“Cô làm tốt. Phần này rất hợp lý, có thể thuyết phục đối tác.”

Hiểu Nhi đỏ mặt, cúi xuống, cảm giác trái tim rung rinh. Anh nhếch môi, ánh mắt dịu dàng, rồi tiếp tục:

“Nếu cần, tôi sẽ cùng cô chỉnh sửa để hoàn hảo hơn.”

Cô cười, ánh mắt sáng lên:

“D… dạ, cảm ơn anh. Tôi rất vui khi được làm việc cùng anh.”

Anh gật nhẹ, đôi mắt thoáng nụ cười, tạo cảm giác gần gũi và an toàn. Hiểu Nhi cảm nhận được sự quan tâm không chỉ về công việc mà còn về cảm xúc của cô.

Khi kết thúc công việc, Minh Hạo đưa Hiểu Nhi ra ngoài, đi dạo quanh khuôn viên công ty. Trời chạng vạng tối, ánh đèn vàng nhè nhẹ chiếu xuống, tạo không gian lãng mạn.

“Hôm nay, cô làm việc rất tốt. Tôi tự hào khi có cô bên cạnh.” Anh nói, giọng trầm mà ấm áp.

Hiểu Nhi ngượng ngùng, nhưng ánh mắt lấp lánh:

“D… dạ, tôi cũng hạnh phúc khi được làm việc cùng anh.”

Khoảnh khắc hai người đi bên nhau, đôi tay vô tình chạm nhau, Hiểu Nhi cảm nhận được hơi ấm lan tỏa. Cô nhận ra rằng, tình cảm giữa họ đang hòa quyện với công việc, khiến từng khoảnh khắc trong văn phòng cũng trở nên ngọt ngào và ấm áp.

Trở về, Minh Hạo nhìn cô trước cửa văn phòng:

“Về tới nơi an toàn rồi. Hôm nay cô cảm thấy thế nào?”

Hiểu Nhi mỉm cười, ánh mắt sáng lên:

“D… dạ, rất hạnh phúc. Cảm ơn anh đã quan tâm và đồng hành cùng tôi trong công việc.”

Anh gật nhẹ, ánh mắt dịu dàng:

“Ngày mai còn nhiều việc, nhưng hôm nay… hãy tận hưởng niềm vui của mình.”

Hiểu Nhi nhìn anh rời đi, lòng tràn đầy rung động và hạnh phúc. Cô cầm chiếc vòng bạc anh tặng, mỉm cười e thẹn: “Ngọt ngào không chỉ ở lời nói mà còn trong từng cử chỉ anh dành cho mình… Anh ấy… thật sự quan tâm và bảo vệ mình.”

Đêm xuống, ánh đèn thành phố chiếu rực rỡ qua cửa sổ văn phòng. Hiểu Nhi ngồi bên bàn làm việc, nghĩ về ngày hôm nay. Cô nhận ra rằng, tình cảm giữa cô và Minh Hạo không chỉ là lời tỏ tình mà còn thể hiện qua công việc, qua sự quan tâm và đồng hành mỗi ngày.

Trong khi đó, Minh Hạo đứng bên cửa sổ phòng làm việc, ánh mắt nhìn ra thành phố. Anh thầm nghĩ: “Cô gái nhỏ bé này… khiến tôi muốn bảo vệ và gần gũi cô hơn từng ngày. Công việc và tình cảm giờ đây đã hòa làm một, và tôi muốn cô cảm nhận được điều đó.”

Khoảnh khắc ấy, giữa ánh đèn lung linh, hai trái tim đã đồng điệu, tình cảm ngọt ngào và sủng nịnh len lỏi vào từng khoảnh khắc công việc, mở ra những chương tiếp theo đầy hứa hẹn về tình yêu hiện đại, lãng mạn và gần gũi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×