Ngày thứ Tư, văn phòng Hạo Thịnh vẫn nhộn nhịp với những cuộc gọi, email và giấy tờ công việc. Hiểu Nhi bước vào với tâm trạng vừa hồi hộp vừa rạo rực. Hôm nay, cô cảm nhận được một luồng không khí khác thường từ Minh Hạo. Anh xuất hiện sớm hơn mọi khi, ánh mắt dừng lại ở cô, không nghiêm nghị mà dịu dàng, mang theo một chút gì đó cô chưa từng thấy.
“Cô đã chuẩn bị hồ sơ cho cuộc họp chiều chưa?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng ấm, ánh mắt lướt qua Hiểu Nhi, khiến tim cô đập nhanh.
“D… dạ, tôi đã chuẩn bị xong ạ.” Cô trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi má đỏ ửng lên.
Anh gật nhẹ, đôi mắt thoáng nụ cười, rồi quay đi. Hiểu Nhi đứng đó một lúc, trái tim vẫn loạn nhịp. Cô thầm nghĩ: “Hôm nay… sao anh nhìn mình lạ quá…”
Buổi sáng trôi qua nhanh chóng với những công việc quen thuộc. Minh Hạo đi qua bàn cô vài lần, mỗi lần ánh mắt dừng lại hơi lâu hơn bình thường, khiến Hiểu Nhi vừa hồi hộp vừa vui.
Khi đến giờ nghỉ trưa, Minh Hạo bất ngờ lên tiếng:
“Cô đi ăn trưa cùng tôi chứ?”
Hiểu Nhi hơi ngạc nhiên, mắt sáng lên:
“D… dạ, được ạ.”
Anh dẫn cô ra một quán cà phê nhỏ, yên tĩnh, với những cây xanh xung quanh. Không gian thoáng đãng, ánh nắng nhẹ chiếu qua cửa sổ, tạo cảm giác ấm áp và thư thái.
“Hôm nay cô có vẻ hơi căng thẳng, phải không?” Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Hiểu Nhi cúi đầu, thở nhẹ:
“D… dạ, chỉ là… công việc hôm nay hơi nhiều thôi ạ.”
Anh nhếch môi, ánh mắt dịu dàng:
“Nếu có bất cứ khó khăn gì, cứ nói với tôi. Tôi muốn cô biết rằng… tôi luôn ở bên cô.”
Trái tim Hiểu Nhi rung lên mạnh mẽ. Lời nói của anh không chỉ là sự quan tâm mà còn mang theo một cảm giác đặc biệt khiến cô không thể bình tĩnh.
Sau khi gọi món, hai người ngồi đối diện, trò chuyện về công việc nhưng cũng xen kẽ những câu chuyện đời thường. Minh Hạo hỏi về sở thích của Hiểu Nhi, về những bộ phim cô yêu thích, những quán cà phê hay lui tới. Cô kể, anh lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, đôi mắt chăm chú nhìn cô, khiến cô vừa hạnh phúc vừa hồi hộp.
Trong lúc nói chuyện, Hiểu Nhi vô tình làm rớt chiếc cúc áo trên tay. Minh Hạo nhanh tay nhặt lên, đặt lại trước mặt cô:
“Cẩn thận, nếu rơi sẽ mất đấy.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu, trái tim đập mạnh. Cử chỉ nhỏ nhưng quan tâm ấy khiến cô cảm nhận được sự chân thành trong từng hành động của anh.
Khi bữa trưa kết thúc, Minh Hạo đề nghị đi dạo quanh công viên gần đó. Ánh nắng chiều chiếu xuống, mặt hồ lấp lánh như dát vàng. Hai người đi bên nhau, khoảng cách vừa đủ để thoải mái nhưng vẫn gần gũi.
“Cô biết không… hôm nay, khi nhìn cô làm việc, tôi nhận ra rằng… mình đã quan tâm đến cô nhiều hơn tôi tưởng.” Anh nói, giọng trầm, ánh mắt chăm chú.
Hiểu Nhi lặng người, tim đập rộn ràng. Cô nhìn anh, mắt lấp lánh:
“D… dạ, tôi cũng… rất quý anh.”
Anh dừng lại, ánh mắt sâu thẳm, bước gần hơn:
“Không chỉ là quý… tôi… tôi thích cô, Hiểu Nhi. Từ lâu rồi.”
Trái tim cô như ngừng đập trong giây lát. Lời tỏ tình bất ngờ, chân thành và trực tiếp, khiến cô vừa hạnh phúc vừa bối rối.
“Anh… anh thích tôi… thật sao?” Cô lí nhí hỏi, mắt nhìn thẳng vào anh.
Anh gật, đôi tay nhẹ nhàng cầm lấy tay cô:
“Dạ, thật. Tôi không thể giấu nữa. Cô là người đặc biệt, và tôi muốn… cô biết rằng, tôi chỉ quan tâm đến cô thôi.”
Hiểu Nhi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, tim cô rung lên từng nhịp. Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui và hạnh phúc:
“T… tôi cũng thích anh… từ lâu rồi.”
Anh mỉm cười, ánh mắt rực sáng, và nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, tạo cảm giác an toàn và ấm áp. Khoảnh khắc ấy, giữa ánh nắng chiều và tiếng sóng hồ nhẹ nhàng, cả hai như hòa làm một, cảm nhận tình cảm chân thành và ngọt ngào của nhau.
Sau buổi dạo, Minh Hạo đưa Hiểu Nhi về. Trên đường, không khí yên tĩnh nhưng đầy ấm áp. Hai người ngồi cạnh nhau, bàn tay vẫn nắm chặt, trái tim cùng nhịp đập. Hiểu Nhi cảm nhận được sự quan tâm, bảo vệ và tình yêu nồng ấm từ anh.
Khi tới trước cửa nhà, Minh Hạo dừng xe, ánh mắt nhìn cô:
“Về tới nơi an toàn rồi. Hôm nay, cô hạnh phúc chứ?”
Hiểu Nhi mỉm cười, ánh mắt sáng lên:
“D… dạ, rất hạnh phúc. Cảm ơn anh đã nói ra lòng mình.”
Anh gật nhẹ, ánh mắt dịu dàng:
“Ngày mai tiếp tục công việc, nhưng hôm nay… hãy để trái tim chúng ta tràn đầy hạnh phúc.”
Hiểu Nhi nhìn anh rời đi, lòng tràn ngập niềm vui, cảm giác được yêu thương và quan tâm. Cô cầm chiếc vòng bạc anh tặng, mỉm cười e thẹn: “Một lời tỏ tình bất ngờ, nhưng sao lại khiến tim mình rung động đến vậy… Anh ấy… chỉ dành cho mình.”
Đêm xuống, ánh đèn thành phố chiếu rực rỡ qua cửa sổ, nhưng trong lòng Hiểu Nhi, hình ảnh Minh Hạo, ánh mắt dịu dàng, bàn tay ấm áp và lời tỏ tình chân thành vẫn sáng rực. Cô nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được tình yêu thực sự, và cô sẵn sàng đón nhận mọi thử thách phía trước, để bảo vệ tình cảm này.
Trong khi đó, Minh Hạo bước vào phòng, đứng bên cửa sổ nhìn ra thành phố. Anh nhắm mắt, thầm nghĩ: “Cô gái nhỏ bé này… đã chiếm trọn trái tim tôi. Lời tỏ tình hôm nay không chỉ là sự thừa nhận tình cảm, mà còn là khởi đầu cho một hành trình mà tôi muốn đi cùng cô.”
Khoảnh khắc ấy, giữa ánh đèn lung linh, hai trái tim đã chính thức thổ lộ với nhau, mở ra những chương tiếp theo đầy hứa hẹn về tình cảm sủng, ngọt ngào và gần gũi.