Ngày hôm đó, bầu trời trong xanh hiếm hoi khiến thành phố dường như cũng sáng hơn. Lâm Diệp thức dậy với tâm trạng vừa nhẹ nhõm vừa bồn chồn. Sau những cú va chạm định mệnh, những lời hứa vụng về, cô nhận ra rằng trái tim mình bắt đầu để ý đến Hạ Tư Lâm nhiều hơn, và điều đó khiến cô vừa hạnh phúc vừa lo lắng.
Khi bước vào công ty, Diệp nhìn thấy Hạ Tư Lâm đã có mặt tại bàn làm việc. Anh vẫn giữ dáng vẻ trầm mặc, tay cầm tách cà phê, ánh mắt chăm chú vào màn hình. Nhưng hôm nay, Diệp thấy trong đôi mắt anh một điều khác lạ: ánh mắt ấy không còn sắc bén, lạnh lùng như trước nữa, mà trầm tĩnh, dịu dàng, và đầy sự chân thành.
Buổi sáng bắt đầu với một loạt công việc gấp rút. Dự án quan trọng đang đến gần thời hạn, và cả Diệp lẫn Hạ Tư Lâm đều phải làm việc sát sao. Trong lúc bàn luận dữ liệu, Diệp vô tình nhấn nhầm một mục quan trọng, khiến biểu đồ hiển thị sai lệch. Cô há hốc miệng, tim đập nhanh, lo sợ hậu quả.
Hạ Tư Lâm nhìn thấy liền, bước lại gần, giọng trầm: “Cô đừng lo, chúng ta sẽ sửa ngay. Sai sót là điều bình thường, quan trọng là cách xử lý.”
Diệp hơi ngạc nhiên, không phải vì câu nói ấy, mà vì ánh mắt anh. Anh nhìn cô với một sự chân thành hiếm hoi, không còn khoảng cách vô hình hay sắc lạnh như thường thấy. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng anh không phải là người vô cảm, mà chỉ là người cẩn trọng, khép kín và ít khi bộc lộ cảm xúc.
Cô khẽ hít một hơi, cố gắng bình tĩnh, rồi nhìn vào anh: “Dạ… cảm ơn anh. Em… em sẽ sửa ngay.”
Anh gật nhẹ, ánh mắt vẫn dõi theo cô. Cô cảm nhận được sự quan tâm tinh tế trong từng cử chỉ, từng ánh mắt. Lúc này, khoảng cách vô hình trước đây như được nới lỏng một phần, và cô thấy tim mình nhói lên – nhói một cách ấm áp, khác hẳn những lần bối rối trước đây.
Buổi trưa, khi Diệp ra khu vực nghỉ ngơi, cô tình cờ gặp Hạ Tư Lâm đang đứng chờ. Anh cầm tách trà, im lặng nhưng không hề lạnh lùng. Cô khẽ cười, bước đến gần.
“Anh… ăn trưa chưa?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Anh nhướng một bên lông mày, giọng trầm: “Chưa, nhưng không quan trọng. Tôi chỉ muốn chắc rằng cô ổn.”
Diệp cảm giác tim mình rung lên. Lời nói ấy đơn giản, nhưng ánh mắt chân thành khiến cô hiểu rằng anh thực sự quan tâm, không chỉ trong công việc mà còn đối với cảm xúc của cô.
Buổi chiều, họ tiếp tục làm việc sát nhau trong văn phòng. Một số chi tiết dự án buộc họ phải trao đổi thường xuyên. Diệp nhận thấy rằng mỗi khi cô gặp khó khăn, Hạ Tư Lâm đều dừng lại, không vội vàng, quan sát và hỗ trợ cô một cách tinh tế. Khoảng cách vẫn còn, nhưng sự chân thành trong ánh mắt anh khiến cô nhận ra rằng nỗi cô đơn và sự lạnh lùng bên ngoài chỉ là lớp vỏ, còn bên trong là con người thực sự quan tâm và bảo vệ cô.
Một lần, khi Diệp vô tình làm rơi bút, anh cúi xuống nhặt giúp, ánh mắt gặp nhau trong vài giây ngắn ngủi. “Cẩn thận,” anh nói, giọng trầm nhưng đầy sự dịu dàng. Khoảnh khắc ấy khiến cô đỏ mặt, nhưng đồng thời cũng cảm thấy ấm áp lạ thường. Cô nhận ra rằng ánh mắt chân thành, dù im lặng, lại có sức mạnh lớn hơn bất cứ lời nói nào.
Trên đường về, Hạ Tư Lâm đi cùng Diệp như thường lệ. Trời nhá nhem tối, ánh đèn phố phản chiếu trên mặt đường ướt, tạo ra một không gian vừa lãng mạn vừa trầm lắng. Anh bước chậm, để cô đi trước một chút, nhưng ánh mắt dõi theo từng bước chân của cô.
Diệp khẽ quay sang, nhìn anh, trái tim nhói lên. Cô biết rằng, lần đầu tiên, ánh mắt anh khiến cô hiểu rõ một điều: anh không phải vô cảm, và những lần lạnh lùng trước đây chỉ là cách anh bảo vệ bản thân. Bây giờ, anh đang dùng ánh mắt, dùng sự hiện diện để bày tỏ quan tâm, và cô cảm nhận được điều đó sâu sắc.
Về đến nhà, Diệp ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời tối nhưng vẫn còn ánh trăng nhạt. Cô nhớ lại ánh mắt chân thành của Hạ Tư Lâm, nhớ từng cử chỉ anh quan tâm cô ngày hôm nay. Cô nhận ra rằng, dù khoảng cách vô hình và sự lạnh lùng vẫn tồn tại, nhưng con người bên trong anh đã bắt đầu mở ra, và cô muốn hiểu, muốn ở bên anh, học cách cảm nhận và đáp lại sự chân thành ấy.
Ngày hôm đó khép lại, nhưng trong lòng Diệp, ánh mắt chân thành của Hạ Tư Lâm vẫn đọng lại, như một minh chứng rằng, anh không phải là người vô cảm. Khoảnh khắc hôm nay mở ra một chương mới trong mối quan hệ của họ – nơi cảm xúc chân thành bắt đầu vượt qua khoảng cách, nơi trái tim cả hai dần rung động và cảm nhận nhau một cách sâu sắc hơn bao giờ hết.
Trong đêm yên tĩnh, Diệp mỉm cười, biết rằng hành trình bên anh sẽ còn dài, nhưng ánh mắt chân thành hôm nay là dấu hiệu đầu tiên cho sự gần gũi thật sự, cho những cảm xúc vừa ngược nhẹ vừa lãng mạn sắp nảy nở giữa hai người.