Chiều hôm đó, bầu trời thành phố chuyển dần sang xám, báo hiệu một cơn mưa bất ngờ sẽ đổ xuống. Lâm Diệp đứng bên cửa sổ văn phòng, quan sát những đám mây dày đặc trôi qua, lòng chợt nặng nề và hồi hộp. Cô biết rằng khi mưa đến, mọi thứ sẽ trở nên lãng mạn, nhưng cũng dễ khiến những cảm xúc chực trào trở nên bối rối hơn bao giờ hết.
Hạ Tư Lâm bước vào văn phòng, tay cầm tách cà phê, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh dừng lại, trầm ngâm, rồi khẽ nói: “Có vẻ trời sắp mưa. Cô muốn về cùng tôi không?”
Diệp đỏ mặt, vừa vui vừa bối rối: “Dạ… em… em cũng định về sớm…” Cô không dám thẳng thắn nói rằng mình muốn đi cùng anh, nhưng ánh mắt cô lộ rõ sự mong chờ.
Cơn mưa bắt đầu rơi khi họ vừa ra khỏi tòa nhà. Những hạt mưa nhỏ rơi xuống, nhè nhẹ và đều đặn, tạo nên một không gian vừa tĩnh lặng vừa thơ mộng. Diệp rút ô ra, nhưng Hạ Tư Lâm lắc đầu, giọng trầm: “Không cần. Cô đi trước tôi một chút.”
Cô vừa đi vừa cảm nhận từng hạt mưa rơi trên vai áo, cảm giác mát lạnh len lỏi vào da thịt. Phía sau, Hạ Tư Lâm theo sát, ánh mắt dõi theo từng bước chân của cô. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách vô hình giữa họ vừa gần vừa xa, khiến cô vừa hồi hộp vừa cảm thấy an toàn lạ thường.
Một cơn gió mạnh thổi qua, làm mái tóc cô bay lên, và chiếc ô mà cô cầm vội vàng nghiêng đi. Hạ Tư Lâm nhanh chóng bước tới, nâng ô che cho cô, giọng trầm nhưng ẩn chứa sự quan tâm: “Cẩn thận, đừng để ướt quá.”
Diệp khẽ mỉm cười, tim nhói lên. Hành động nhỏ nhưng đầy ý nghĩa ấy khiến cô cảm nhận rõ ràng rằng, anh quan tâm đến cô theo cách riêng, dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng bên ngoài. Cô cảm giác lòng mình ấm lên, và khoảng cách vô hình dường như bị thu hẹp lại một phần.
Họ đi qua con phố cũ, nơi Diệp từng đi qua nhiều lần khi còn là sinh viên. Những tòa nhà thấp, những quán cà phê nhỏ, tất cả đều được phủ một lớp mưa mỏng, tạo nên không gian vừa cổ kính vừa trầm lắng. Cô lặng lẽ bước đi, mắt lướt qua những góc phố quen thuộc, nhưng không thể rời ánh mắt dõi theo của Hạ Tư Lâm.
“Cô có hay đi qua con phố này không?” anh hỏi, giọng trầm, không hề sắc lạnh.
Diệp ngạc nhiên, rồi mỉm cười: “Dạ… có chứ, hồi còn học đại học, em thường đi dạo quanh đây. Nó gợi cho em nhiều kỷ niệm…”
Anh im lặng, chỉ lặng lẽ nghe cô kể. Khoảng cách giữa họ dần được thay thế bởi sự quan tâm và lắng nghe chân thành. Diệp nhận ra rằng, anh không chỉ là người đồng nghiệp lạnh lùng, mà còn là người biết lắng nghe và để ý đến những điều nhỏ nhặt về cô.
Cơn mưa ngày càng nặng hạt hơn, làm hai người buộc phải tạm dừng bên một quán cà phê nhỏ, mái hiên che chắn họ khỏi mưa. Hạ Tư Lâm kéo ghế, đề nghị: “Ngồi nghỉ một chút, mưa có vẻ còn lâu mới tạnh.”
Diệp ngồi xuống, nhìn anh chăm chú. Khoảnh khắc này khiến cô nhận ra rằng, sự hiện diện của anh không chỉ là bảo vệ, mà còn là sự gần gũi, dịu dàng và chân thành. Cô thấy trái tim mình rung động, vừa bối rối vừa hạnh phúc.
Họ ngồi bên nhau, im lặng nhưng không hề xa cách. Mỗi khi một hạt mưa rơi xuống, ánh mắt họ lại chạm nhau, và cô cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa. Cô nhận ra rằng, Hạ Tư Lâm không phải vô cảm như vẻ ngoài, mà chỉ là người biết giữ khoảng cách, nhưng luôn quan tâm theo cách riêng.
Một lúc sau, anh khẽ nói: “Mưa khiến con người ta dễ suy nghĩ hơn… và dễ thấy rõ những điều quan trọng.”
Diệp nhìn anh, cảm giác tim nhói lên. “Em… em hiểu… và em thấy rằng, sự quan tâm của anh… quan trọng với em.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sắc nhưng dịu dàng: “Tôi sẽ luôn bảo vệ cô… dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.”
Cô cảm nhận được lời nói ấy không chỉ là lời hứa, mà còn là sự cam kết tinh tế. Khoảnh khắc này, họ không cần lời lẽ dài dòng, chỉ cần ánh mắt và sự hiện diện bên nhau, mọi cảm xúc đã được truyền tải đầy đủ.
Cơn mưa trên phố cũ trở thành minh chứng cho sự gần gũi vừa chớm nở. Diệp nhận ra rằng, khoảng cách vô hình trước đây đã dần bị xóa nhòa bởi những hành động và ánh mắt chân thành. Và cô, cũng muốn bước gần anh hơn, học cách tin tưởng, học cách cảm nhận sự ấm áp và quan tâm mà anh dành cho mình.
Khi mưa tạnh, họ tiếp tục đi bộ trên con phố vắng, ánh sáng đèn đường phản chiếu trên mặt đường ướt. Diệp cảm giác trái tim mình nhói lên từng nhịp, vừa hồi hộp vừa mong chờ. Anh bước chậm, đôi mắt dõi theo cô, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng, khiến cô vừa gần vừa xa.
Về đến nhà, Diệp đứng bên cửa sổ, nhìn lại con phố cũ vừa đi qua, và nhớ lại ánh mắt chân thành, những cử chỉ quan tâm và lời hứa bảo vệ của Hạ Tư Lâm. Cô nhận ra rằng, những khoảnh khắc tưởng chừng giản dị lại có sức mạnh lớn lao: kết nối hai con người, phá vỡ khoảng cách vô hình, và làm trái tim cô rung động từng nhịp.
Ngày hôm đó khép lại, nhưng trong lòng Diệp, hình ảnh Hạ Tư Lâm dưới mưa, ánh mắt chân thành và lời hứa vụng về vẫn đọng lại, như một minh chứng rằng tình cảm giữa họ đang từng bước hình thành, sâu sắc và tinh tế.
Cô biết rằng, từ hôm nay trở đi, mỗi cơn mưa, mỗi ánh mắt, mỗi hành động nhỏ của anh đều sẽ trở thành dấu ấn khó quên, khiến trái tim cô vừa bối rối vừa hạnh phúc, và mối quan hệ giữa họ, dù ngược nhẹ hay trầm lặng, sẽ ngày càng gần gũi hơn.