em là ánh sáng trong mùa đông

Chương 15: Những tin nhắn nửa đêm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thời gian gần đây, mối quan hệ giữa Lâm Diệp và Hạ Tư Lâm trở nên tinh tế hơn, nhưng cũng đầy e dè. Những khoảng cách vô hình trước đây vẫn tồn tại, nhưng dần được thay thế bằng những cử chỉ quan tâm, ánh mắt chân thành, và nụ cười vụng về – thứ mà Diệp không thể quên mỗi khi nhắm mắt lại.

Đêm hôm đó, thành phố chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió và những ánh đèn vàng nhè nhẹ phản chiếu trên mặt đường ẩm. Diệp vừa tắt máy tính, chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ Hạ Tư Lâm hiện lên:

“Cô còn thức sao?”

Cô nhíu mày, hơi bất ngờ nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác vui sướng. Nhấn trả lời, cô gõ vội: “Dạ… em vừa chuẩn bị đi ngủ. Anh sao còn thức?”

Một lúc sau, tin nhắn tiếp theo hiện lên:

“Có việc cần nói với cô… nhưng cũng không quan trọng lắm. Chỉ là… tôi muốn cô biết.”

Diệp cảm giác tim nhói lên, vừa tò mò vừa hồi hộp. “Anh… muốn nói gì ạ?” cô nhắn lại, lòng bồn chồn.

Tin nhắn trả lời của anh khá chậm, như đang chọn lọc từ ngữ:

“Tôi… tôi không quen chia sẻ nhiều… nhưng cảm giác hôm nay, khi cô cười, tôi… tôi thấy dễ chịu. Cảm giác… không phải cô đơn nữa.”

Diệp đỏ mặt, tim đập nhanh. Lời nhắn giản dị nhưng ẩn chứa sự chân thành khiến cô rung động. Cô gõ vội: “Em cũng vậy… khi anh mỉm cười… em cảm giác… trái tim mình nhẹ nhàng hơn.”

Một lúc lâu, Hạ Tư Lâm nhắn tiếp:

“Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ mở lòng nhiều như vậy… với ai đó. Cô… khiến tôi muốn thử.”

Diệp đọc xong, cảm giác vừa hạnh phúc vừa bối rối. Cô ngồi im, tay run nhẹ, tim đập dồn dập. Những tin nhắn nửa đêm này, dù chỉ vài dòng chữ, nhưng lại tạo ra một kết nối tinh tế giữa họ. Khoảng cách vô hình vẫn còn, nhưng sự chân thành đang dần phá vỡ lớp băng lạnh lùng bên ngoài của anh.

Cô nhắn lại: “Em… em cũng muốn hiểu anh nhiều hơn, muốn ở bên anh… dù anh vẫn lạnh lùng.”

Hạ Tư Lâm trả lời nhanh hơn, như không thể chần chừ:

“Cô… không sợ tôi ngược em chứ?”

Diệp khẽ cười, dù không ai nhìn thấy: “Dù có ngược, em vẫn muốn ở bên anh. Em tin… anh sẽ không làm tổn thương em quá nhiều.”

Khoảng cách giữa họ qua những tin nhắn này vừa gần vừa xa. Dù chỉ là vài dòng chữ, nhưng mỗi câu, mỗi từ đều chứa đựng sự e dè, hồi hộp, và đồng thời là sự chân thành mà họ chưa từng thổ lộ trực tiếp. Diệp cảm nhận được rằng, anh đang từng bước mở lòng, và cô cũng sẵn sàng đáp lại, dù vẫn giữ một phần dè dặt.

Đêm hôm đó, cả hai nhắn tin liên tục, nhưng không quá dài dòng. Họ chia sẻ những cảm xúc nhỏ, những suy nghĩ vụn vặt, và cả những niềm vui trong công việc. Tin nhắn nửa đêm trở thành sợi dây vô hình nối trái tim họ, khiến khoảng cách trước đây dần tan biến.

Hạ Tư Lâm nhắn: “Cô ngủ đi. Tôi sẽ không nhắn thêm nữa, sợ làm cô mất ngủ.”

Diệp đọc xong, thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại tràn đầy ấm áp. Cô nhắn vội: “Dạ… em ngủ đây. Chúc anh ngủ ngon.”

Tin nhắn cuối cùng hiện lên, giọng văn giản dị nhưng ấm áp:

“Ngủ ngon. Cô… nghĩ về tôi chút nhé.”

Diệp cười khẽ, cảm giác tim rung lên từng nhịp. Những tin nhắn nửa đêm, e dè nhưng chân thành, khiến cô nhận ra rằng mối quan hệ của họ đang tiến triển từng bước. Khoảng cách vô hình vẫn tồn tại, nhưng sự quan tâm và cảm xúc chân thành đang dần thay thế nó, làm trái tim cả hai rung động.

Cô đặt điện thoại xuống, ngồi im lặng trong phòng, cảm giác vừa bồn chồn vừa ấm áp. Từng dòng tin nhắn, từng câu chữ giản dị mà sâu sắc, khiến cô nhận ra rằng, dù họ vẫn e dè, vẫn giữ khoảng cách, nhưng trái tim họ đã bắt đầu kết nối – một kết nối tinh tế, dịu dàng và chân thành.

Ngày hôm sau, khi gặp nhau ở văn phòng, ánh mắt họ chạm nhau, và nụ cười vụng về hôm qua lại xuất hiện trên môi Hạ Tư Lâm. Diệp cảm giác tim nhói lên một lần nữa. Khoảng cách e dè từ những tin nhắn đêm qua đã biến thành sự gần gũi tinh tế trong ánh mắt và hành động thực tế.

Buổi sáng, họ cùng nhau chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp quan trọng. Mỗi khi Diệp nhìn anh, cô cảm nhận được ánh mắt đầy quan tâm nhưng vẫn e dè, khiến cô nhịn không được mà mỉm cười. Hạ Tư Lâm thấy cô cười, và nụ cười vụng về lại thoáng hiện trên môi anh – một khoảnh khắc hiếm hoi nhưng đủ để khiến cô rung động.

Khoảnh khắc ấy, Diệp nhận ra rằng, e dè hay khoảng cách đều không còn quan trọng. Điều quan trọng là trái tim họ đang gần nhau, dù chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng kiên định. Những tin nhắn nửa đêm, nụ cười vụng về, ánh mắt chân thành – tất cả đều trở thành những dấu hiệu tinh tế, đánh dấu sự tiến triển trong mối quan hệ giữa họ.

Ngày hôm đó trôi qua, nhưng trong lòng Diệp, cảm giác rung động từ tin nhắn nửa đêm vẫn đọng lại. Cô nhận ra rằng, từ nay trở đi, dù có ngược nhẹ hay khoảng cách, họ đã bắt đầu học cách mở lòng, học cách tin tưởng, và học cách bước gần nhau từng bước, từng bước một.

Trên đường về nhà, Diệp vừa đi vừa mỉm cười, tay cầm điện thoại, nơi vẫn lưu giữ những dòng tin nhắn nửa đêm. Cô biết rằng, hành trình của họ vẫn còn dài, nhưng từng nhịp rung động nhỏ, từng câu chữ giản dị, từng ánh mắt vụng về – tất cả đều đủ để khiến trái tim cô vừa bối rối vừa hạnh phúc, và mối quan hệ của họ, dù e dè hay tinh tế, đang dần trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×