Ngày hôm sau, thành phố vẫn còn vương lại những giọt sương đêm. Lâm Diệp bước vào văn phòng với tâm trạng nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn nhớ mãi khoảnh khắc nửa đêm hôm qua – bí mật và ánh mắt chân thành của Hạ Tư Lâm. Cô cảm giác trái tim mình nhói lên mỗi khi nghĩ đến anh, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Hạ Tư Lâm đã có mặt từ sớm, như thường lệ. Anh đứng cạnh bàn làm việc, tay cầm tách cà phê, mắt dõi ra ngoài cửa sổ, nhưng hôm nay, anh không còn vẻ lạnh lùng như mọi ngày. Diệp lướt mắt nhìn, và bất giác bắt gặp một nụ cười rất nhẹ trên môi anh.
Cô cảm giác tim mình như lỡ nhịp. Nụ cười ấy – hiếm hoi, vụng về nhưng chân thành – khiến cô rung động sâu sắc. Trước giờ, anh luôn trầm tĩnh, nghiêm nghị, ít khi cười. Giờ đây, nhìn thấy anh mỉm cười, cô cảm nhận được một khía cạnh khác, một phần ấm áp mà trước đây cô chưa từng thấy.
Cô lặng lẽ bước đến bàn mình, vẫn quan sát anh. Hạ Tư Lâm dường như nhận ra ánh mắt cô, và nhanh chóng quay đi, nhưng nụ cười vụng về vẫn còn đọng lại trên môi anh, khiến cô đỏ mặt và cảm giác tim nhói lên từng nhịp.
Sáng nay, họ phải cùng nhau hoàn thành một bản báo cáo quan trọng. Khi Diệp trao anh một tệp hồ sơ, tay cô chạm nhẹ vào tay anh. Anh khẽ nhíu mày, như đang nhấn mạnh sự chuyên nghiệp, nhưng rồi lại bật cười nhẹ, nụ cười vụng về ấy lặp lại lần nữa.
Diệp bất giác lùi một bước, tim đập nhanh. Cô nhận ra rằng, chỉ một nụ cười nhỏ cũng đủ khiến trái tim cô rung động. Anh không cần nói lời nào, chỉ cần nụ cười ấy thôi cũng khiến cô cảm nhận được sự quan tâm, sự dịu dàng, và một phần con người thật mà anh thường giấu kín.
Buổi trưa, cả hai cùng nhau ra ngoài ăn. Trời nắng nhẹ, nhưng gió thổi làm mái tóc Diệp bay lên. Hạ Tư Lâm đưa tay ra, vuốt lại vài sợi tóc bay trước mặt cô, ánh mắt gặp cô trong giây lát, rồi nở một nụ cười vụng về.
Diệp đỏ mặt, cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Tim cô nhói lên một lần nữa, vừa bối rối vừa hạnh phúc. Cô nhận ra rằng, anh đang mở lòng dần dần, không còn chỉ là khoảng cách vô hình và lạnh lùng nữa. Mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ nhỏ đều trở nên đáng quý, khiến cô rung động sâu sắc.
Chiều hôm đó, họ quay trở lại công ty, nhưng công việc không làm họ quên đi những cảm xúc mới mẻ. Khi trao đổi tài liệu, Hạ Tư Lâm bất ngờ đưa tay chạm nhẹ vào bàn tay Diệp để đỡ tệp hồ sơ, ánh mắt gặp cô, và nở nụ cười vụng về, đầy ấm áp.
Diệp cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết rằng nụ cười của anh đã làm cô rung động mạnh mẽ. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra rằng, những khoảng cách, những ngược nhẹ trước đây, bây giờ đang dần tan biến, nhường chỗ cho cảm xúc chân thành và gần gũi.
Khi kết thúc giờ làm, họ cùng nhau bước ra khỏi công ty. Trời đã nhá nhem tối, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt đường ẩm ướt. Diệp ngước nhìn anh, ánh mắt đầy tò mò và mong chờ. Anh chỉ khẽ nhướng lông mày, ánh mắt dõi theo cô, rồi nở một nụ cười vụng về khác – nụ cười khiến cô cảm giác tim mình nhói lên từng nhịp.
Trên đường về, họ dừng chân bên một quán cà phê nhỏ. Anh kéo ghế, mời cô ngồi, và nở thêm một nụ cười rất nhẹ, nhưng đủ khiến cô cảm nhận được sự dịu dàng và chân thành. Khoảnh khắc này, Diệp nhận ra rằng, Hạ Tư Lâm không phải là người vô cảm, mà chỉ là người chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc một cách tự nhiên. Giờ đây, anh đang mở ra một phần con người thật – ấm áp, dịu dàng, và vụng về, nhưng chân thành.
Cô cảm giác tim mình nhói lên, vừa hồi hộp vừa vui sướng. Nụ cười vụng về của anh trở thành một minh chứng rằng, dù anh vẫn lạnh lùng bên ngoài, bên trong lại có một trái tim biết rung động, biết quan tâm và biết mở lòng.
Buổi tối, Diệp trở về căn hộ, ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ánh đèn phố phản chiếu trên đường ướt. Cô nhớ lại từng nụ cười vụng về của Hạ Tư Lâm trong ngày, từng ánh mắt chân thành, từng cử chỉ nhỏ nhưng đầy ý nghĩa. Cô nhận ra rằng, khoảng cách vô hình trước đây đã dần tan biến, nhường chỗ cho cảm xúc chân thành và rung động sâu sắc.
Ngày hôm đó khép lại, nhưng trong lòng Diệp, hình ảnh Hạ Tư Lâm với nụ cười vụng về vẫn đọng lại, như một dấu hiệu tinh tế rằng mối quan hệ giữa họ đang tiến triển, từ khoảng cách, lạnh lùng và ngược nhẹ, đến sự gần gũi, chân thành và ấm áp. Cô biết rằng, từ nay trở đi, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ nhỏ của anh đều sẽ trở thành dấu ấn khó quên, khiến trái tim cô vừa bối rối vừa hạnh phúc, và mối quan hệ giữa họ ngày càng sâu sắc hơn.