Ngày thứ hai làm việc của Lâm Diệp bắt đầu với một cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Cô bước vào văn phòng, trời vẫn còn se lạnh, và những ánh mắt đồng nghiệp dường như đã quen thuộc hơn, nhưng lại khiến cô căng thẳng hơn. Mỗi bước đi, mỗi câu chào, cô đều cảm nhận được áp lực nhẹ nhàng nhưng rõ rệt của môi trường mới.
Hạ Tư Lâm xuất hiện đúng lúc, vẫn vest đen chỉnh tề, dáng người thẳng tắp, ánh mắt sắc lạnh như muốn soi thấu mọi thứ. Diệp cố gắng giữ bình tĩnh, bước qua bàn anh, cúi đầu chào, nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn của anh theo sát từng cử chỉ. Cảm giác vừa gần vừa xa ngày hôm qua vẫn còn vẹn nguyên, nhưng hôm nay, Diệp nhận ra rằng mối quan hệ giữa họ không chỉ là sự xa cách nhẹ nhàng mà còn có thể trở nên căng thẳng.
Buổi sáng hôm đó, phòng họp nhỏ trở nên nóng nực không chỉ vì máy điều hòa hỏng, mà còn bởi cuộc họp đánh giá dự án mới. Diệp ngồi cạnh Hạ Tư Lâm, tay vẫn hơi run khi mở tài liệu, mắt liếc qua anh. Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị, môi mím lại, như đang chuẩn bị cho một cuộc “thẩm vấn” tinh thần.
“Kết quả báo cáo của cô chưa đạt yêu cầu,” Hạ Tư Lâm nói, giọng trầm nhưng dứt khoát. “Một số con số sai lệch, và phần phân tích còn sơ sài. Cô có thể giải thích lý do không?”
Diệp cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Dạ… tôi đã kiểm tra, nhưng có thể tôi còn bỏ sót một vài chi tiết. Tôi sẽ chỉnh sửa ngay.”
Hạ Tư Lâm nhíu mày, ánh mắt dừng lại một lúc trên khuôn mặt cô. “Cô cần cẩn thận hơn. Đây không phải là công việc cá nhân mà là dự án quan trọng của công ty. Một lỗi nhỏ cũng có thể gây hậu quả lớn.”
Diệp cúi đầu, cảm giác như bị trách móc nặng nề. “Vâng, tôi hiểu,” cô trả lời, giọng run run nhưng cố gắng không để lộ sự tổn thương.
Cuộc họp tiếp tục, nhưng Diệp nhận ra rằng những lời nói sắc bén của Hạ Tư Lâm khiến không chỉ cô mà cả những đồng nghiệp khác cũng dè chừng. Mỗi lời anh nói đều vừa chính xác, vừa lạnh lùng, như lưỡi dao sắc cắt thẳng vào tâm lý người nghe. Diệp cảm thấy vừa muốn học hỏi, vừa muốn rút lui để tránh bị tổn thương thêm.
Sau cuộc họp, cô bước ra hành lang, hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi cảm giác bực bội và lo lắng. Nhưng chưa kịp thở nhẹ, Hạ Tư Lâm đã xuất hiện trước mặt, tay cầm thêm một tệp hồ sơ: “Cô đã xem lại báo cáo chưa? Tôi cần kết quả chỉnh sửa trước buổi họp chiều.”
Diệp cảm thấy tim mình như nhói lên. “Dạ… tôi sẽ làm ngay,” cô trả lời, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng bên trong, cô cảm thấy một nỗi thất vọng nhẹ.
Anh nhìn cô một lúc, ánh mắt vẫn sắc lạnh, rồi hắng giọng: “Cô nên học cách kiểm tra kỹ lưỡng trước khi nộp. Những sai sót nhỏ có thể khiến người khác mất niềm tin vào cô.”
Diệp đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa bực bội trào dâng. Cô muốn giải thích, muốn nói rằng mình cũng đã cố gắng hết sức, nhưng những lời nói của anh quá sắc bén, khiến cô không biết nên bắt đầu từ đâu. Cô hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi sẽ lưu ý, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
Hạ Tư Lâm gật đầu, quay đi, để lại Diệp đứng đó với cảm giác vừa tổn thương vừa bối rối. Cô tự hỏi tại sao cùng một người, vừa gần gũi vừa quan tâm, nhưng lại khiến cô cảm thấy đau lòng chỉ bằng vài lời nói.
Buổi chiều, khi Diệp ngồi chỉnh sửa báo cáo trong phòng làm việc, Hạ Tư Lâm bước vào, nhìn cô một lúc rồi lên tiếng: “Cô vẫn chưa hoàn thiện phần số liệu. Tôi cần cô hoàn thành trước 5 giờ chiều.”
Diệp ngẩng lên, giọng hơi run: “Dạ… tôi sẽ cố gắng.”
Anh gật nhẹ, ánh mắt vẫn sắc như dao, rồi quay đi. Diệp thở dài, cảm giác vừa căng thẳng vừa bất lực. Cô tự nhủ: “Anh ấy thật sự nghiêm khắc… nhưng tại sao mình lại cảm thấy tim mình nhói lên mỗi khi nghe giọng anh?”
Trong lúc cô tập trung làm việc, một đồng nghiệp đi ngang qua, thầm thì: “Cậu có thấy Hạ Tư Lâm hơi… khắt khe không? Anh ấy luôn lạnh lùng với mọi người.”
Diệp chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì, nhưng trong lòng, cô biết rằng sự khắt khe của anh không hoàn toàn là sự nghiêm khắc vô tình. Có điều gì đó trong ánh mắt và cách anh quan sát cô khiến cô nhận ra rằng anh quan tâm theo cách riêng, nhưng chính ngôn từ sắc bén ấy lại khiến cô tổn thương.
Buổi chiều trôi qua với những phút giây căng thẳng xen lẫn lo lắng. Diệp hoàn thành báo cáo, đặt tệp lên bàn Hạ Tư Lâm. Anh nhấc tệp lên, lướt qua từng trang, đôi mắt sắc lạnh dừng lại ở vài chi tiết: “Cô đã làm tốt hơn, nhưng vẫn còn thiếu một số phần. Tôi sẽ xem lại trước buổi họp ngày mai.”
Diệp khẽ gật đầu, không dám nhìn thẳng vào anh. Cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa hụt hẫng trào dâng. Cô biết rằng, nếu chỉ nhìn bề ngoài, Hạ Tư Lâm có vẻ khó gần và lạnh lùng, nhưng những hành động, những ánh mắt và cách anh chỉ ra lỗi lầm đều khiến cô nhận ra rằng anh thực sự quan tâm, chỉ là không biết cách biểu hiện theo cách mềm mại.
Khi tan sở, Diệp đi ra ngoài, trời bắt đầu mưa lất phất. Cô vừa bước ra khỏi tòa nhà, tay giữ ô, vừa hít một hơi thật sâu, vừa suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong ngày. Ngôn từ sắc bén của Hạ Tư Lâm vẫn vang vọng trong đầu cô, vừa làm cô tổn thương vừa khiến cô tò mò.
Cô nhớ lại khoảnh khắc buổi sáng khi anh nói về những sai sót trong báo cáo, ánh mắt nghiêm nghị nhưng có phần quan tâm. Cô nhận ra rằng ngôn từ sắc bén không hoàn toàn là lời chỉ trích – nó là cách anh thể hiện sự kỳ vọng, sự quan tâm theo cách riêng, nhưng lại vô tình khiến cô tổn thương.
Trên đường về nhà, Diệp lặng lẽ suy nghĩ. Cô nhận ra rằng mối quan hệ giữa họ sẽ không đơn giản, sẽ có những lời nói sắc bén, những hiểu lầm và những khoảng cách, nhưng cũng chính những điều ấy sẽ khiến cô muốn hiểu anh hơn, muốn gần anh hơn.
Khi về đến nhà, cô ngồi bên bàn làm việc, mở laptop, nhìn lại những ghi chú trong ngày, tự nhủ rằng mình phải mạnh mẽ hơn, phải học cách đối mặt với ngôn từ sắc bén nhưng chân thành của Hạ Tư Lâm. Cô biết rằng, nếu có thể hiểu và chấp nhận cách anh quan tâm, cô sẽ nhận ra rằng anh không chỉ là người lãnh đạo khó gần, mà còn là người đàn ông có chiều sâu, vừa xa cách vừa ấm áp.
Ngày thứ hai kết thúc, nhưng cảm giác về Hạ Tư Lâm – người đàn ông vừa lạnh lùng vừa quan tâm, ngôn từ sắc bén nhưng ẩn chứa sự chân thành – vẫn vẹn nguyên trong tâm trí Diệp. Cô biết rằng, hành trình tìm hiểu và gần gũi anh sẽ còn dài, và những hiểu lầm, tổn thương ban đầu chỉ là bước đệm để hai người hiểu nhau hơn.
Diệp nhắm mắt lại, cảm nhận cơn mưa ngoài cửa sổ, cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh khi nghĩ về anh. Cô tự nhủ: ngày mai, khi bước vào công ty, cô sẽ gặp lại Hạ Tư Lâm, gặp lại ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa sự quan tâm ấy, và biết đâu, những hiểu lầm và tổn thương sẽ dần được xóa nhòa, nhường chỗ cho một mối quan hệ gần gũi nhưng vẫn đầy thử thách.