em là ánh sáng trong mùa đông

Chương 5: Chạm vào nỗi đau


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ ba làm việc tại công ty mới bắt đầu với một cảm giác khác lạ trong lòng Lâm Diệp. Sau những ngày tiếp xúc gần nhưng vẫn đầy khoảng cách với Hạ Tư Lâm, cô bắt đầu nhận thấy rằng anh không chỉ là một người lãnh đạo lạnh lùng và ngôn từ sắc bén, mà còn ẩn chứa một nỗi buồn sâu kín mà không phải ai cũng có thể nhận ra.

Buổi sáng hôm đó, cô đi vào phòng họp, nơi mọi người đang chuẩn bị cho cuộc họp dự án mới. Hạ Tư Lâm đã có mặt, đứng cạnh bảng trắng, mắt nhìn vào các biểu đồ và số liệu. Ánh mắt anh sắc lạnh như thường lệ, nhưng Diệp để ý thấy đôi vai anh hơi gập, đôi tay siết nhẹ vào cạnh bàn, như đang giữ một nỗi gì đó trong lòng. Khoảnh khắc ấy khiến cô chợt thấy một thứ gì đó yếu mềm trong con người tưởng chừng kiên cường của anh.

Diệp tự nhủ: “Có phải anh ấy đang chịu áp lực gì không? Hay là một nỗi buồn trong quá khứ?” Cô không dám chắc, nhưng cảm giác tò mò xen lẫn một nỗi thương xót khó tả khiến cô không thể rời mắt.

Cuộc họp diễn ra căng thẳng như mọi khi. Khi đến phần thảo luận về kế hoạch truyền thông, Diệp phát hiện một lỗi nhỏ trong dữ liệu mà Hạ Tư Lâm đã chuẩn bị. Cô nén sự lo lắng, khẽ nhắc: “Anh… anh có thể kiểm tra lại phần số liệu này không? Tôi nghĩ có thể có chút sai lệch.”

Hạ Tư Lâm ngẩng lên, ánh mắt sắc như dao hướng về cô, nhưng thay vì tức giận, anh chỉ hơi nhíu mày, rồi trầm giọng: “Cô đúng, phần này tôi cần xem xét lại. Cảm ơn cô đã chú ý.”

Câu nói đơn giản ấy khiến Diệp bất ngờ. Lần đầu tiên cô thấy anh không dùng lời sắc bén, cũng không tỏ ra lạnh lùng. Cô cảm nhận được rằng anh đang che giấu một thứ gì đó, một nỗi đau hay áp lực mà không dễ bày tỏ ra ngoài.

Sau cuộc họp, Diệp vẫn ngồi lại, chỉnh sửa báo cáo, thì nghe tiếng Hạ Tư Lâm bước vào phòng làm việc. Anh không nói gì ngay, chỉ đứng im nhìn cô, ánh mắt như dò xét nhưng cũng có phần trầm tư.

“Có chuyện gì sao?” cô hỏi, giọng nhỏ.

Anh không trả lời ngay, chỉ đi đến cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Ánh sáng ban mai chiếu vào, phản chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị của anh, làm Diệp nhận ra những đường nét trầm lắng và u sầu.

Cuối cùng, anh quay sang cô, giọng trầm: “Có lẽ cô không biết, nhưng công việc này… đối với tôi không chỉ là công việc.”

Diệp hơi sững lại, ánh mắt cô chăm chú. “Ý anh là… sao ạ?”

Hạ Tư Lâm cúi đầu, nắm chặt tay sau lưng. “Có những thứ… tôi đã trải qua trước đây, khiến tôi phải giữ khoảng cách với mọi người, kể cả với bản thân. Công việc này… là cách tôi tìm kiếm sự an toàn và kiểm soát. Nhưng đôi khi, nó khiến tôi quên mất cảm xúc của chính mình.”

Diệp im lặng, tim cô nhói lên. Lời nói của anh nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, vừa tiết lộ một phần quá khứ mà cô chưa từng biết, vừa khiến cô cảm thấy gần anh hơn. Cô nhận ra rằng những lời lạnh lùng, sắc bén trước đây chỉ là lớp vỏ để che giấu nỗi đau anh đang mang.

“Anh… anh đã trải qua chuyện gì?” cô hỏi, giọng run run, vừa tò mò vừa e dè.

Hạ Tư Lâm thở dài, đôi mắt nhìn ra cửa sổ: “Một phần quá khứ không dễ nói ra. Tôi từng mất người quan trọng… và từ đó, tôi học cách tự bảo vệ mình. Có lẽ… điều đó khiến tôi khó gần và khó bày tỏ cảm xúc.”

Diệp cảm thấy lòng mình chùng xuống. Cô chưa từng thấy một Hạ Tư Lâm yếu mềm như vậy, một người đàn ông tưởng chừng kiên cường và khó gần lại có nỗi đau sâu kín đến vậy. Một cảm giác vừa thương vừa xót dâng lên trong cô.

“Anh… tôi hiểu rồi,” cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng vẫn không giấu được sự xúc động. “Anh không phải lúc nào cũng phải mạnh mẽ. Nếu có thể, hãy để người khác giúp đỡ anh…”

Hạ Tư Lâm im lặng, ánh mắt nhìn cô. Một khoảng lặng đầy ý nghĩa trôi qua. Anh cúi đầu, đôi vai hơi thả lỏng. Lần đầu tiên, Diệp thấy anh mềm mại hơn, không còn cái vẻ lạnh lùng và sắc bén trước đó.

Nhưng ngay khi Diệp cảm nhận được sự gần gũi ấy, Hạ Tư Lâm lại nhẹ nhàng rút tay về, giữ khoảng cách như cũ. “Cảm ơn cô. Nhưng tôi quen với việc một mình. Đừng nghĩ quá nhiều.” Giọng anh vẫn trầm, nhưng có một chút ấm áp len lỏi qua.

Diệp cảm thấy một nỗi buồn nhẹ trong lòng. Cô nhận ra rằng, dù cô muốn gần anh, muốn chia sẻ và quan tâm, Hạ Tư Lâm vẫn giữ khoảng cách với cô, như sợ rằng sự gần gũi sẽ khiến quá khứ đau thương trỗi dậy. Cô im lặng, chỉ khẽ gật đầu, tự nhủ rằng sẽ tôn trọng khoảng cách ấy, nhưng không ngăn được trái tim mình quan tâm đến anh nhiều hơn.

Buổi chiều, khi làm việc cùng nhau, Diệp để ý rằng Hạ Tư Lâm vẫn giữ thái độ lãnh đạo, nhưng cách anh quan sát cô không còn quá sắc bén, thay vào đó là sự quan tâm tinh tế. Mỗi lần cô gặp khó khăn, anh đều sẵn sàng hỗ trợ, nhưng không hề áp đặt, vẫn giữ khoảng cách cần thiết. Điều đó khiến Diệp vừa bối rối vừa cảm thấy yên tâm.

Trên đường về nhà, Diệp suy nghĩ về tất cả những gì anh vừa tiết lộ. Cô hiểu rằng nỗi đau của Hạ Tư Lâm không phải thứ dễ dàng xóa bỏ. Nó tạo nên con người anh, với sự lạnh lùng bên ngoài nhưng lại ẩn chứa một trái tim đã từng tổn thương sâu sắc. Cô tự nhủ: “Mình sẽ không ép anh phải mở lòng. Nhưng ít nhất, mình sẽ ở bên, để anh biết rằng không phải lúc nào cũng phải đơn độc.”

Khi về đến nhà, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra con phố ướt mưa. Những ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt đường, tạo ra một không gian vừa lãng mạn vừa cô đơn. Cô nhớ lại ánh mắt anh hôm nay, ánh mắt vừa xa cách vừa đầy nỗi buồn, và trái tim cô nhói lên.

Diệp biết rằng, hành trình gần gũi với Hạ Tư Lâm sẽ không dễ dàng. Nỗi đau trong quá khứ của anh là rào cản vô hình, khiến anh khó mở lòng với bất kỳ ai. Nhưng cô cũng biết rằng, nếu cô đủ kiên nhẫn và tinh tế, cô sẽ có cơ hội hiểu anh, chạm vào nỗi đau ấy một cách nhẹ nhàng và khiến anh dần tin tưởng.

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận nỗi buồn len lỏi trong trái tim mình, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được một tia hy vọng. Dù Hạ Tư Lâm giữ khoảng cách, dù anh đã từng tổn thương, nhưng sự quan tâm nhỏ bé anh dành cho cô hôm nay khiến cô tin rằng, một ngày nào đó, anh sẽ để cô bước vào thế giới riêng của mình.

Ngày thứ ba khép lại, nhưng trong lòng Diệp, hình ảnh Hạ Tư Lâm với nỗi đau sâu kín vẫn vẹn nguyên. Cô biết rằng, để hiểu anh và xóa bỏ những rào cản giữa hai người, sẽ còn rất nhiều thử thách, nhưng cô sẵn sàng bước đi, nhẹ nhàng nhưng kiên định, chạm vào nỗi đau của anh, để rồi một ngày nào đó, cả hai có thể chia sẻ cùng nhau những gì thật lòng nhất.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×