em là ánh sáng trong mùa đông

Chương 9: Cú va chạm định mệnh


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, thành phố vẫn chìm trong lớp sương mỏng, những con đường ướt đẫm mưa đêm qua phản chiếu ánh đèn vàng yếu ớt. Lâm Diệp bước vội ra khỏi căn hộ nhỏ, tay cầm túi xách và laptop, lòng vừa băn khoăn vừa vội vàng vì hôm nay có một cuộc họp quan trọng với khách hàng. Cô vội vã đến mức không để ý xung quanh, chỉ tập trung vào con đường trước mặt.

Cùng lúc đó, Hạ Tư Lâm cũng rời khỏi căn hộ, tay cầm ô và vài hồ sơ. Anh đang suy nghĩ về dự án mới và một cuộc gặp gỡ bất ngờ của khách hàng chiều nay. Bản thân anh vốn quen kiểm soát mọi thứ, nhưng sáng nay, tâm trí anh vẫn lơ đễnh, không tập trung hoàn toàn.

Đúng lúc Diệp bước ra khỏi lối đi nhỏ, không nhìn kĩ, Hạ Tư Lâm từ phía ngược chiều đi đến. Một cú va chạm nhẹ nhưng đủ làm cô lảo đảo, văng ra phía trước vài bước. Túi xách và laptop chao đảo, may mắn không rơi xuống đất, nhưng tim Diệp như nhảy khỏi lồng ngực vì sợ hãi.

“Anh… anh ơi!” cô kêu lên, vừa giật mình vừa hơi hoảng hốt.

Hạ Tư Lâm ngay lập tức đưa tay ra đỡ cô, ánh mắt sắc bén nhưng không giận dữ, mà đầy lo lắng: “Cô có sao không?”

Diệp lúng túng, đỏ mặt, vừa rụt người vừa giữ laptop: “Dạ… em không sao, chỉ… bất ngờ thôi.”

Anh vẫn nắm nhẹ tay cô để giữ thăng bằng, ánh mắt dõi theo cô, lo lắng hiện rõ. Khoảnh khắc ấy, tim Diệp đập mạnh. Cô nhận ra rằng, dù bình thường anh lạnh lùng, nhưng khi trực tiếp chứng kiến cô gặp nguy hiểm, anh lại thể hiện sự quan tâm chân thành và tự nhiên.

“Làm gì mà đi vội thế này?” Hạ Tư Lâm nói, giọng trầm nhưng ẩn chứa sự nhấn mạnh, như muốn cô hiểu rằng sự bất cẩn có thể gây ra chuyện không hay.

Diệp cúi đầu, vừa xấu hổ vừa tự trách bản thân: “Em… em xin lỗi. Em chỉ muốn kịp đến cuộc họp sáng nay.”

Anh thở dài, nhưng không trách móc, chỉ nghiêng người chỉnh lại mái tóc lòa xòa trên trán cô. Hành động ấy dù rất nhỏ, nhưng khiến cô lặng người trong vài giây. Khoảng cách giữa họ vừa gần vừa xa, khiến Diệp vừa cảm thấy bối rối vừa cảm nhận được sự dịu dàng hiếm hoi từ anh.

Cú va chạm nhỏ này như một tín hiệu định mệnh. Hai người cùng đứng lặng một lúc, ánh mắt chạm nhau, không cần lời nói, nhưng trái tim đều cảm nhận sự rung động nhẹ. Diệp nhận ra rằng, dù cô cố gắng tránh hoặc giữ khoảng cách, sự quan tâm của Hạ Tư Lâm luôn xuất hiện theo cách bất ngờ.

Sau vài giây, Hạ Tư Lâm nhẹ giọng: “Cô đi làm tốt, nhưng phải biết chăm sóc bản thân nữa. Không ai muốn thấy cô gặp nguy hiểm cả.”

Diệp khẽ gật đầu, cảm giác trong lòng vừa ấm áp vừa xôn xao. Cô không biết nói gì thêm, chỉ cười nhẹ, cảm nhận sự quan tâm không lời mà anh dành cho mình. Khoảnh khắc này khiến cô nhận ra rằng, nỗi cô đơn và khoảng cách vô hình trước đây đang bị xóa mờ bởi những sự quan tâm rất nhỏ nhưng ý nghĩa.

Cú va chạm định mệnh hôm nay còn khiến họ phải di chuyển cùng nhau đến công ty. Hạ Tư Lâm đưa Diệp đi cùng trên xe của anh, im lặng nhưng không hề khó chịu. Diệp ngồi bên cạnh, nhìn anh lái xe, cảm giác vừa hồi hộp vừa an tâm len lỏi. Trong khoảnh khắc yên lặng, cô nhận ra rằng sự hiện diện của anh khiến cô cảm thấy bình yên, dù trước đó cô luôn sợ những khoảng cách vô hình.

Trên đường đi, Diệp không dám nhìn thẳng vào anh quá lâu, nhưng đôi mắt cô lại vô thức dõi theo từng cử chỉ, từng nét mặt trầm lặng. Cô nhận ra rằng, những hành động quan tâm của anh, dù rất nhỏ, đã len lỏi vào tâm trí cô, khiến trái tim cô dần rung động.

Khi đến công ty, hai người cùng nhau bước vào phòng họp. Cú va chạm nhỏ sáng nay như một chất xúc tác, khiến cả hai đều quan tâm và tinh tế hơn trong cách hành xử với nhau. Trong cuộc họp, Hạ Tư Lâm theo dõi Diệp nhiều hơn, nở một nụ cười hiếm hoi khi cô trình bày báo cáo thành công, còn Diệp thì lúng túng nhưng vui sướng vì nhận ra sự ghi nhận và quan tâm của anh.

Buổi trưa, Diệp vẫn còn suy nghĩ về sự kiện sáng nay. Cú va chạm định mệnh khiến cô nhận ra rằng, anh không hề vô cảm, chỉ là giấu đi sự quan tâm theo cách riêng. Và cô – cô cũng nhận ra rằng mình không thể tránh né anh mãi được, bởi trái tim cô đã bắt đầu rung động, và mỗi khoảnh khắc gần anh đều khiến cô nhói đau, vừa ngại ngùng vừa mong chờ.

Chiều đến, cả hai tiếp tục làm việc cùng nhau. Một số chi tiết trong dự án buộc họ phải trao đổi sát sao, bàn tay chạm nhẹ khi chuyển hồ sơ, ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Khoảng cách vô hình trước đây giờ dường như không còn đáng sợ nữa, bởi cú va chạm định mệnh sáng nay đã mở ra một sợi dây kết nối tinh tế.

Trên đường về, Hạ Tư Lâm lại đi cùng Diệp, nhưng lần này không chỉ vì lịch trình công việc. Anh khẽ hỏi: “Cô có mệt không?” giọng trầm, ẩn chứa sự quan tâm nhẹ nhàng.

Diệp nhìn anh, cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc: “Dạ… không sao, em ổn.” Cô biết rằng, lời nói này chỉ là một phần, còn trong lòng cô, sự rung động và cảm giác gần gũi với anh đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cú va chạm nhỏ hôm nay trở thành bước ngoặt tinh tế trong mối quan hệ của họ. Nó khiến họ nhận ra rằng, khoảng cách và nỗi cô đơn chỉ tồn tại khi họ chưa dám mở lòng, và sự quan tâm xuất hiện một cách bất ngờ chính là chìa khóa để phá vỡ những rào cản ấy.

Về đến nhà, Diệp ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao và ánh trăng nhạt. Cô nhớ lại ánh mắt trầm lặng và giọng nói trầm của Hạ Tư Lâm sáng nay, và nhận ra rằng, sự quan tâm dù nhỏ bé, nhưng đủ để khiến trái tim cô rung động. Cô mỉm cười, biết rằng cuộc gặp gỡ tình cờ này không chỉ là một sự cố, mà còn là cú va chạm định mệnh, mở ra một chương mới trong mối quan hệ giữa cô và Hạ Tư Lâm – một chương đầy cảm xúc, bão lòng và gần gũi.

Ngày hôm đó khép lại, nhưng trong lòng Diệp, hình ảnh Hạ Tư Lâm quan tâm cô sau cú va chạm vẫn vẹn nguyên. Cô biết rằng, từ hôm nay trở đi, cả hai sẽ không còn tránh né nhau nữa. Sợi dây kết nối tinh tế đã hình thành, và cả hai sẽ phải học cách bước qua những khoảng cách vô hình, để từng bước hiểu nhau, từng bước mở lòng, và từng bước chạm vào những nỗi đau chưa từng nói ra.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×