Đêm hôm ấy, Lâm Diệp không định ra ngoài, nhưng công việc chưa xong khiến cô phải ngồi lại muộn trong văn phòng. Thành phố lên đèn, từng ánh sáng vàng nhè nhẹ phản chiếu trên những tòa nhà cao tầng, tạo nên một không gian vừa trống vắng vừa mênh mang. Cô ngồi bên cửa sổ, tay cầm bút, nhưng đầu óc lại không tập trung. Những ngày gần đây, sự xuất hiện của Hạ Tư Lâm trong đời sống cô khiến cô vừa tò mò vừa bối rối.
Một thoáng ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, Diệp rùng mình, rồi đưa mắt nhìn ra phía ngoài. Thật bất ngờ, cô thấy Hạ Tư Lâm đứng dưới ánh trăng, trước một góc ban công nhỏ, lặng lẽ nhìn lên trời. Anh không hề để ý đến ánh sáng vàng từ cửa sổ chiếu vào, ánh mắt anh như đắm chìm trong khoảng không vô tận, trống rỗng nhưng cũng đầy nỗi cô đơn.
Tim Diệp khẽ nhói. Cô không hiểu sao lại có một cảm giác xót xa trào dâng. Anh – người luôn lạnh lùng, sắc bén trong công việc, giờ đây lại hiện lên hình ảnh yếu mềm và cô độc như vậy dưới ánh trăng. Một cảm giác vừa tò mò vừa thương xâm chiếm trái tim cô.
Cô đứng dậy, khẽ bước ra hành lang, cố gắng không để ánh đèn văn phòng làm anh chú ý. Nhưng dường như ánh mắt tinh tế của anh đã nhận ra cô. Hạ Tư Lâm quay sang, ánh mắt dừng lại trên Diệp một giây, rồi lại nhìn lên bầu trời, không nói gì. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách vô hình giữa họ vừa được duy trì vừa vừa vặn, khiến Diệp cảm thấy trái tim mình vừa rung động vừa lo lắng.
Cô rón rén bước gần hơn, giọng nhỏ: “Anh… anh không về à?”
Anh quay hẳn người, đôi mắt sắc nhưng trầm lắng: “Tôi… muốn một mình.” Giọng anh trầm, khẽ run nhẹ như không muốn che giấu sự cô đơn trong lòng.
Diệp đứng im, cảm giác vừa gần vừa xa. Cô nhận ra rằng, hình ảnh này khác hẳn với người đàn ông lạnh lùng cô gặp trong phòng họp hay khi làm việc chung. Anh không còn là Hạ Tư Lâm sắc bén, khó gần, mà là một con người thật, yếu mềm và cô độc.
Cô muốn tiến lại gần, muốn hỏi thêm về anh, muốn chia sẻ một chút sự quan tâm, nhưng lại sợ phá vỡ khoảng không gian mà anh đang tìm kiếm để đối diện nỗi cô đơn. Cuối cùng, cô chỉ đứng đó, lặng lẽ quan sát, trái tim nhói lên từng nhịp.
Một cơn gió lạnh thổi qua, làm mái tóc cô bay lên. Anh cúi người, kéo tay áo che chắn, rồi lặng lẽ nhìn cô. “Cô đứng đây làm gì?” giọng anh trầm, nhưng không hề sắc lạnh.
Diệp hơi đỏ mặt, nhưng vẫn khẽ nói: “Em… không biết… chỉ là… thấy anh một mình…” Giọng cô run run, vừa bối rối vừa chân thành.
Anh im lặng một lúc, rồi hít một hơi sâu, ánh mắt nhìn lên bầu trời đầy trăng: “Cô không biết đâu… một người khi cô đơn, dưới ánh trăng, sẽ thấy rõ nỗi trống trải trong lòng. Nó khiến người ta muốn tìm ai đó để chia sẻ, nhưng đồng thời cũng sợ mở lòng.”
Diệp cảm nhận được nỗi đau trầm lặng trong từng lời nói của anh. Cô bước gần hơn, khẽ hỏi: “Anh… có muốn chia sẻ với em không?”
Anh quay sang, ánh mắt chạm vào cô, sắc bén nhưng dịu dàng: “Cô chỉ là đồng nghiệp… tôi không muốn kéo cô vào những nỗi đau của mình.”
Diệp lắc đầu, giọng nhỏ: “Em không phải chỉ là đồng nghiệp. Em… em muốn hiểu anh, và… nếu có thể, em muốn ở bên anh, dù chỉ là lặng im bên nhau.”
Khoảnh khắc ấy, ánh trăng chiếu rọi lên cả hai người, như muốn nhấn mạnh sự gần gũi vừa chớm nở. Hạ Tư Lâm im lặng, ánh mắt dõi theo trăng, rồi khẽ nói: “Có lẽ… em là người đầu tiên khiến tôi muốn chia sẻ, dù chỉ là một chút.” Giọng anh trầm, ẩn chứa sự run rẩy nhẹ.
Diệp cảm thấy trái tim mình nhói lên. Cô biết rằng anh không dễ dàng mở lòng, và mỗi lời nói dịu dàng hiếm hoi này là một món quà quý giá. Cô khẽ mỉm cười, nhưng vẫn giữ khoảng cách, không ép buộc anh phải nói thêm. Chỉ cần đứng bên anh, cô đã cảm nhận được sự gần gũi và tin tưởng.
Họ đứng đó, lặng lẽ dưới ánh trăng, mỗi người im lặng nhưng trái tim đều cảm nhận nhịp đập của nhau. Diệp nhớ lại những ngày tháng bão lòng, những vết thương từ gia đình, và nhận ra rằng nỗi cô đơn không chỉ riêng cô. Hạ Tư Lâm – người đàn ông tưởng chừng lạnh lùng và khó gần – cũng mang theo nỗi cô đơn sâu kín, và họ tìm thấy nhau trong khoảnh khắc này.
Một tiếng thở dài nhẹ vang lên từ Hạ Tư Lâm. Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt dịu đi: “Cô biết không… đôi khi, một người cần ai đó đứng bên cạnh, dù không nói gì, cũng khiến nỗi cô đơn giảm bớt.”
Diệp khẽ gật đầu, giọng trầm: “Em hiểu… và em muốn đứng bên anh, nếu anh cho phép.”
Hạ Tư Lâm im lặng, rồi khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng ấm áp. Khoảng cách vô hình giữa họ chưa hề bị phá bỏ hoàn toàn, nhưng lần đầu tiên, anh để Diệp bước vào thế giới riêng tư của mình – thế giới của những nỗi đau và cô đơn.
Cả hai đứng lặng dưới ánh trăng, lặng im nhưng trái tim đã gần nhau hơn bao giờ hết. Không cần lời nói, không cần cử chỉ quá nhiều, chỉ cần sự hiện diện bên nhau đã đủ khiến cả hai cảm nhận được sự an ủi và kết nối sâu sắc.
Khi đồng hồ điểm gần mười một giờ đêm, Diệp nhận ra rằng mình nên trở về. Cô quay đi, nhưng bước chân chậm lại, nhìn Hạ Tư Lâm một lần nữa. Anh vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo cô, như muốn giữ lại khoảnh khắc quý giá này.
Trên đường về nhà, Diệp suy nghĩ rất nhiều. Khoảnh khắc đêm trăng cô đơn hôm nay khiến cô nhận ra rằng, nỗi cô đơn không phải lúc nào cũng phải chịu đựng một mình. Nó có thể được chia sẻ, và đôi khi, chỉ cần một người đứng bên cạnh, im lặng nhưng quan tâm, cũng đủ khiến trái tim vơi bớt cô đơn.
Về đến nhà, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ánh trăng vẫn rọi qua tán cây ngoài sân. Trong lòng cô, hình ảnh Hạ Tư Lâm đứng lặng lẽ dưới trăng vẫn vẹn nguyên, mang theo nỗi cô đơn và sự dịu dàng chưa từng thấy. Cô biết rằng, những đêm trăng cô đơn sẽ còn nhiều, nhưng cô sẽ ở bên anh, học cách hiểu anh và bước từng bước gần lại với con người thật của anh.
Ngày hôm đó khép lại, nhưng trong lòng Diệp, hình ảnh Hạ Tư Lâm cô đơn dưới ánh trăng vẫn đọng lại, như một minh chứng cho sự gần gũi vừa chớm nở, cho sự đồng cảm và bước đầu của tình cảm chân thành.