Sáng hôm sau, Lâm Tâm Nhi bước ra khỏi căn hộ, thành phố vẫn còn đắm mình trong hơi sương sớm. Cô mặc một bộ vest thanh lịch, tóc đen dài được buộc gọn gàng, đôi mắt sắc như dao, ánh nhìn thoáng hiện sự tự tin. Hôm nay, cô sẽ bước chân vào cuộc sống bề ngoài của một doanh nhân, tìm kiếm thông tin đầu tiên về những người đã hãm hại gia đình mình.
Trên đường phố nhộn nhịp, cô điều khiển chiếc xe hơi thuê, mắt không rời khỏi màn hình điện thoại, nơi những ghi chú chi tiết về kế hoạch hôm nay hiện ra. Tâm trí cô hoàn toàn tập trung vào nhiệm vụ, không hề nhận ra tiếng còi xe vội vã từ phía sau.
“Ê… coi chừng!” – một giọng nam vang lên, nhưng quá muộn.
Một chiếc xe thể thao màu đen lao tới, mất lái, tông thẳng vào phía trước xe của cô. Lâm Tâm Nhi phản xạ nhanh, đánh lái gấp, đạp phanh hết cỡ. Xe của cô chao đảo, nhưng may mắn không gặp tai nạn nghiêm trọng. Trong lúc hỗn loạn, cô nhìn ra phía sau, thấy một người đàn ông rơi xuống từ xe thể thao, tóc tai rối bù, dáng vẻ vẫn bình tĩnh đến khó tin.
Người đàn ông đó là Hạ Dịch Thần, CEO quyền lực mà cô từng nghe tên trong giới doanh nhân. Anh đứng dậy, lau vội tay áo, ánh mắt sắc lạnh nhưng mang vẻ điềm tĩnh đáng kinh ngạc.
“Cô… ổn chứ?” – Tâm Nhi hỏi, giọng vẫn lạnh lùng nhưng tràn đầy quan tâm.
Hạ Dịch Thần nhíu mày, nhìn cô từ đầu đến chân, như thể đang đánh giá đối phương. “Cô… cứu tôi?” Anh hỏi, giọng mang vẻ hơi ngạc nhiên, pha chút khinh thường nhưng cũng ẩn ý tò mò.
“Đúng. Nếu không, có lẽ giờ này anh đã…” Tâm Nhi khẽ nhún vai, ánh mắt lướt nhanh nhìn đường phố đầy nguy hiểm.
Hạ Dịch Thần cười nhạt, một nụ cười vừa lạnh vừa quyến rũ. “Cô có bản lĩnh.” Giọng anh thừa nhận, nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Cả hai đứng giữa phố đông người qua lại, nhưng dường như xung quanh chỉ còn họ. Tâm Nhi nhận ra một cảm giác lạ: người đàn ông này không giống bất cứ ai cô từng gặp. Trong đôi mắt anh, có quyền lực, sức mạnh và cả một chút bí ẩn khiến cô vừa cảnh giác vừa tò mò.
Sau tai nạn, cảnh sát và người qua đường kéo tới hỏi han, nhưng Hạ Dịch Thần chỉ gật nhẹ với Tâm Nhi rồi bước đi, dáng vẻ tự tin như thể anh không cần ai giúp đỡ. Tâm Nhi lặng lẽ quan sát anh khuất dần giữa dòng người, lòng thầm nhủ: “Người này, nhất định sẽ gặp lại…”
Ngày hôm sau, trong buổi họp báo tại một khách sạn sang trọng, tình cờ Hạ Dịch Thần lại xuất hiện, lần này với tư cách đại diện tập đoàn lớn tham gia sự kiện mà Tâm Nhi cũng đến để thu thập thông tin. Ánh mắt họ chạm nhau lần nữa, lần này lâu hơn, đầy ẩn ý. Tâm Nhi cảm nhận một dòng điện chạy qua, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười xã giao với những người xung quanh.
Khi sự kiện kết thúc, Hạ Dịch Thần bất ngờ xuất hiện gần Tâm Nhi, giọng trầm thấp nhưng có phần tò mò: “Cô là cô gái hôm qua… cứu tôi phải không?”
Tâm Nhi gật nhẹ, cố giữ vẻ mặt bình thản: “Đúng. Có chuyện gì sao?”
Hạ Dịch Thần nhìn cô, đôi mắt sắc như lưỡi dao, nhưng nụ cười lại mang vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Cô… dường như không sợ bất cứ điều gì. Thật thú vị.”
Trong khoảnh khắc đó, Tâm Nhi nhận ra, đây không chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ. Sự xuất hiện của Hạ Dịch Thần như một biến số mới, vừa là thử thách vừa là cơ hội. Anh có thể trở thành đồng minh, hoặc… một cản trở khó lường. Nhưng cô biết chắc chắn một điều: trong hành trình báo thù này, không ai có thể đứng ngoài.
Chiều hôm ấy, khi trở về căn hộ, Tâm Nhi ngồi bên cửa sổ, nhìn thành phố chìm trong ánh hoàng hôn. Hình ảnh Hạ Dịch Thần hiện lên trong đầu, như một dấu hỏi lớn: anh là mối nguy, hay là người sẽ đứng bên cô trong mọi khó khăn phía trước?
Nhưng quyết tâm trong lòng Tâm Nhi không hề dao động. Cô biết rõ: báo thù là mục tiêu, và không ai có quyền lay chuyển cô, kể cả Hạ Dịch Thần với ánh mắt sâu thẳm và nụ cười đầy mê hoặc ấy.
Và chính lúc ấy, điện thoại của cô rung lên. Một tin nhắn mới từ thám tử:
“Anh ta không chỉ là CEO quyền lực… mà còn liên quan trực tiếp đến vụ việc cũ của gia đình cô. Hãy chuẩn bị.”
Tâm Nhi khẽ mỉm cười, ánh mắt rực sáng. Mọi thứ đã bắt đầu trở nên phức tạp, nguy hiểm, nhưng cũng hấp dẫn vô cùng. Hành trình báo thù của cô, cùng với sự xuất hiện định mệnh của Hạ Dịch Thần, giờ đây chính thức mở màn.
Trong lòng cô, một câu nói vang lên: “Đúng, anh chính là người tôi cần để mọi chuyện trở nên trọn vẹn… nhưng trước hết, tôi sẽ là báu vật mà anh chưa từng biết.”