Sáng thứ Hai, ánh nắng yếu len qua rèm cửa căn hộ tầng 28, chiếu lên mặt bàn nơi laptop và tập hồ sơ dày đang rải ra. Lâm Tâm Nhi pha cho mình một tách cà phê đen, ngồi xuống trước bàn, mở lại file kế hoạch mà cô đã soạn thảo trong nhiều tháng qua. Dưới ánh sáng ban mai, khuôn mặt cô trông nghiêm túc và điềm tĩnh hơn bình thường, những đường nét thanh tú hiện rõ vẻ cứng rắn đã được mài giũa bởi năm tháng xa cách và nỗ lực.
Cô lật từng trang hồ sơ: danh sách những người liên quan đến gia tộc cũ, các công ty vướng vào vụ án, những hợp đồng mờ ám, cùng các mốc thời gian quan trọng. Mỗi tên, mỗi con số đều là một manh mối, một mắt xích có thể dẫn đến trung tâm của âm mưu ngày xưa. Đôi tay cô khẽ run khi chạm vào tấm ảnh cũ của mẹ — tấm ảnh gia đình tươi cười bên biệt thự. Nỗi đau vẫn còn đó nhưng không còn khiến cô gục ngã; nó trở thành nhiên liệu để cô bước tiếp.
Trong suốt thời gian du học và làm việc ở nước ngoài, cô đã dùng nhiều cách để thu thập thông tin: thuê điều tra viên, mua lại các báo cáo tài chính, khảo sát những nhân chứng cũ. Hôm nay, cô chính thức khởi động chiến dịch ở ngay thành phố này — nơi mọi thứ đã từng bị phá hủy.
Linh cảm rằng cần một người trực tiếp lăn xả xuống hiện trường, cô đã sắp xếp một cuộc hẹn với người thám tử mà mình tin tưởng — anh ta tên là Phan Minh, trung niên, dáng người vạm vỡ, từng làm việc nhiều năm trong ngành an ninh tư, có mối quan hệ rộng khắp và rất khéo trong việc thu thập chứng cứ mà không để lại dấu vết. Minh đến đúng giờ, áo khoác da, khuôn mặt có nhiều vết sẹo thời gian nhưng đôi mắt rất tinh anh.
“Chị Lâm.” Anh chào, giọng thận trọng, đặt chiếc túi da lên bàn. “Anh đã xem toàn bộ tài liệu chị gửi. Tình hình phức tạp nhưng không phải không giải quyết được.”
Tâm Nhi gật đầu, cầm một tách cà phê, mời anh ngồi. “Anh nghe rõ rồi chứ? Tôi muốn từng bước, kín kẽ, không để đối phương biết mình sẽ tác động từ đâu. Tôi cần bằng chứng vững chắc để bóc trần họ — cả pháp lý và danh tiếng.”
Minh mở túi da, rút ra một số hình ảnh, hồ sơ photocopy. “Đầu tiên là xác minh danh sách người thân gia đình họ — ai còn hoạt động, ai đã chết, ai có mâu thuẫn nội bộ. Thứ hai, kiểm tra các công ty vỏ bọc, luồng tiền bất minh, đặc biệt là các hợp đồng thời điểm xảy ra vụ tai nạn của gia đình chị. Thứ ba, theo dõi các mối quan hệ ngoài lề: lái xe, quản gia, những người phụ trách báo chí lúc đó… Họ thường che giấu bằng cách sử dụng người trung gian, nên phải lần theo sợi chỉ đỏ.”
Tâm Nhi ghi chú cẩn thận, ánh mắt lạnh như băng. “Tôi muốn đồ họa hóa mọi thứ — timeline, mối liên hệ, những điều bất thường. Anh phải làm việc âm thầm, chỉ báo cáo cho tôi qua kênh mã hóa, không ai khác được biết.”
“Đã rõ.” Minh hơi mỉm cười: “Anh có nguồn để đặt người theo dõi, nghe lén cuộc gọi trong giới hạn pháp luật, thu thập hóa đơn và bằng chứng giao dịch. Nhưng có một điều anh muốn nói thẳng: nếu đối phương phát hiện ra, họ sẽ phản công rất mạnh. Chị phải chuẩn bị cho hai điều: thứ nhất là dư luận, thứ hai là nguy cơ an toàn cá nhân.”
Tâm Nhi đặt tay lên tài liệu, nhìn sâu vào mắt anh: “Tôi đã chuẩn bị. Nếu có gì xảy ra, anh gọi ngay. Không ai được biết thân phận thật sự của tôi lúc này. Tên tôi với họ chỉ là một nhân vật bí ẩn bước vào cuộc chơi.”
Hai người trao đổi tiếp các bước chi tiết: phân công người theo dõi cho từng nhân vật chủ chốt, đặt camera ẩn ở những địa điểm quan trọng, truy vết tài khoản ngân hàng công ty, thâm nhập hồ sơ công ty thông qua những mối quan hệ cũ của Minh. Mỗi bước đều được cân nhắc để tránh rủi ro lộ diện.
Khi cuộc họp kết thúc, Minh còn lưu ý một người đặc biệt trong danh sách: “Có một người mà anh thấy khó xử lý — anh ta là Hạ Dịch Thần.” Anh nói to, đôi mắt lộ vẻ nghiêm trọng. “Anh ta là một nhân vật công chúng, quyền lực và rất kín tiếng. Nếu anh ta liên quan thật, việc thu thập chứng cứ sẽ rất phức tạp vì anh ta có thể xoay sở rất nhanh, các bằng chứng sẽ được che đậy hoặc chuyển sang những tài khoản nước ngoài.”
Tên Hạ Dịch Thần khiến tim Tâm Nhi khẽ dội lên. Cô đã từng nghe tin, từng có manh mối nhưng chưa bao giờ chắc chắn. Giờ đây, khi thám tử đặt tên anh ra như một hòn đá lớn trên con đường, cô chỉ cảm thấy lạnh lùng hơn — điều đó có nghĩa là hành trình sẽ khó khăn hơn, nguy hiểm hơn, nhưng cũng có nghĩa là nếu thành công, thứ cô lấy lại sẽ rất lớn.
“Đặt anh ta ở cấp cảnh báo cao nhất.” Tâm Nhi nói, giọng đanh. “Anh ta càng quyền lực, tôi càng phải cẩn trọng. Nhưng không vì thế mà lùi bước.”
Minh gật đầu: “Cấp sát sao. Anh sẽ dùng hai hướng: một là giám sát hoạt động công khai — sự kiện, báo chí, đối tác; hai là mò sâu vào tầng lớp nhân viên thân cận — trợ lý, kế toán, bộ phận pháp lý. Thường mật vụ như vậy có kẽ hở — thứ mà chúng ta cần là một chút sơ hở.”
Sau khi Minh ra về, Tâm Nhi không nghỉ ngơi ngay. Cô mở lại danh sách những mối quan hệ cũ, cố nhớ từng chi tiết nhỏ, kể cả những cuộc họp, những bữa tiệc gia đình nơi có người lạ xuất hiện. Cô để ý một cái tên trong cuốn sổ cũ của cha: một công ty vận tải liên quan đến chứng từ chuyển hàng trong ngày xảy ra tai nạn. Cô đánh dấu, chuẩn bị giao cho Minh.
Buổi chiều, cô ra ngoài với một kế hoạch thứ hai: “tình báo mềm”. Nhân danh một nhà đầu tư mới, cô cố tình xuất hiện ở những sự kiện từ thiện, khách mời doanh nhân, mở rộng mối quan hệ xã hội — tất cả chỉ để tiếp cận những người từng tiếp xúc với gia đình cũ. Ở đấy, cô nở nụ cười tinh tế, tán gẫu một cách có mục tiêu, thu thập những thông tin sơ bộ: ai ghét ai, ai có mâu thuẫn nặng nề, ai dễ mua chuộc bởi lợi ích. Cô học cách giả vờ nhẹ nhàng, lắng nghe bằng một tâm thế phân tích.
Trong những ngày đầu, cô biết mình cần làm hai việc khó khăn cùng lúc: giữ vững mạch báo thù lạnh lùng, đồng thời không để trái tim bị lung lay. Sự xuất hiện của Hạ Dịch Thần như một làn gió lạ — vừa có thể là cứu cánh, cũng có thể là hiểm họa. Cô tự nhủ: “Anh có thể là đồng minh — nhưng trước hết, anh phải là người tôi hiểu rõ.”
Đêm đến, khi thành phố đã lên đèn, cô nhận được báo cáo đầu tiên từ Minh: một file mật qua kênh mã hóa. Cô ngồi trước màn hình, mở từng file: hóa đơn chuyển tiền, cuộc gọi giữa một số quản lý cấp trung và đối tác nước ngoài, hình ảnh xe ra vào kho bãi vào đêm tai nạn. Có những chi tiết mơ hồ, nhưng một sợi dây đỏ bắt đầu lộ ra: một chuỗi các giao dịch nhỏ qua nhiều tài khoản, cuối cùng quy về một công ty vỏ bọc có liên hệ với người từng tiếp quản đống tài sản của gia đình cô sau vụ tai nạn.
Tim cô đập nhanh hơn, không phải vì sợ, mà vì phấn khích. Mỗi bằng chứng thu thập được là một viên gạch lấp dần khoảng trống công lý. Cô biết phải cẩn thận — nhóm đối thủ có thể nhận ra bất kỳ hành động lạ nào — nên mọi bước đi đều được che dấu tỉ mỉ. Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy lạnh lùng nhưng chắc chắn.
Khi tắt máy tính, cô nhìn vào tấm ảnh gia đình đặt cẩn thận trên kệ. Ánh mắt dịu lại, cô thì thầm: “Mẹ, cha, em — tôi sẽ đưa mọi thứ trở về. Không chỉ cho mình, mà cho cả thanh danh đã bị vùi dập.” Và trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy một thứ tình cảm khác — không còn thuần túy là báo thù nữa; đó là sự bảo vệ, là mong muốn hàn gắn những vết thương.
Những ngày tiếp theo trở nên dày đặc: theo dõi, phân tích, tiếp cận nhân chứng. Mỗi lần thành công là một lần cô nhấc được gánh nặng trong lòng. Mỗi lần thất bại lại khiến cô lạnh lùng hơn, quyết tâm hơn. Và giữa tất cả — những cuộc gọi mã hóa nửa đêm, những báo cáo được in và cắt dán thành sơ đồ mối quan hệ — có những khoảng lặng rất nhẹ: một tin nhắn vô danh đến điện thoại của cô khen cô đã làm tốt, một người lạ cất lời ví von về ánh mắt kiên định của cô. Những thứ ấy như muối thêm vào vết thương, nhưng cũng như gia vị giúp cô nhớ rằng mình vẫn còn cảm xúc.
Trong một lần đi khảo sát một văn phòng cũ liên quan đến vụ việc, Tâm Nhi bất ngờ gặp lại Hạ Dịch Thần. Anh xuất hiện như một bóng đen quyền lực, áo khoác dài bay nhẹ trong gió. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, có một khoảnh khắc im lặng — không cần lời nói, họ đều hiểu rằng số phận đã ném họ vào cùng một vòng tròn.
Hạ Dịch Thần không nói nhiều, chỉ hỏi một câu: “Cô tiếp tục con đường này vì điều gì?” Giọng anh trầm, nhưng không hằn học.
Tâm Nhi mỉm cười, trả lời nhẹ: “Vì công lý, vì những người tôi yêu.” Câu trả lời ngắn gọn, dứt khoát, không hé lộ mục tiêu thực sự.
Anh gật đầu như hiểu, ánh mắt vẫn giữ vẻ dò hỏi. “Cẩn thận. Đường này nhiều người té ngã vì thù hận hơn là bước đi bằng lý trí.”
Câu nói ấy như một lời cảnh tỉnh, nhưng cũng khiến tim cô lập cập. Đôi khi cô tự hỏi: nếu trên đường báo thù ấy có một người đàn ông mạnh mẽ nắm tay cô và nói rằng anh sẽ cùng cô đi đến cuối — cô sẽ tin không? Nhưng ngay lập tức, cô khép lòng: “Không được phép mềm lòng.”
Đêm khuya, trong không gian yên ắng của căn hộ, Tâm Nhi đặt lên bàn kế hoạch đã được cập nhật. Cô viết thêm một điều: “Không để Hạ Dịch Thần đứng giữa — phải tìm hiểu thật rõ trước khi để anh ta chen vào.” Rồi tự mỉm cười: “Nhưng nếu anh ấy là đồng minh, thì tốt. Nếu không — anh sẽ là mục tiêu tiếp theo.”
Cô tắt đèn, nhưng lòng vẫn tỉnh. Tiếng động thành phố như lời nhắc: mọi chuyện mới chỉ bắt đầu. Và trong hành trình tìm công lý, cô không chỉ phải đối mặt với kẻ thù ngoài kia mà còn phải chiến thắng chính bản thân mình — giữ được trái tim không bị gãy dưới sức nặng của thù hận.