Buổi chiều hôm ấy, thành phố ngập trong ánh nắng vàng ấm áp. Lâm Tâm Nhi bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, chiếc túi da đen treo trên vai, hồ sơ chứng cứ cẩn thận trong tay. Sau thành công tại buổi họp báo hạ bệ Ngô Tiểu Hân, cô biết rằng kẻ thù tiếp theo sẽ không ngồi yên. Những kẻ quyền lực luôn tìm cách trả thù, và âm mưu lần này được dự đoán tinh vi hơn nhiều.
Cô đi bộ trên con phố đông người, mắt quan sát xung quanh, não hoạt động liên tục để đoán trước những tình huống bất ngờ. Mỗi bước đi đều được tính toán kỹ lưỡng: ai theo dõi, ai khả nghi, những manh mối nào sẽ dẫn đến cạm bẫy. Nhưng cô không hề nghĩ rằng hôm nay, cái bẫy ấy lại tinh vi và nguy hiểm hơn tất cả những gì cô từng trải qua.
Khi bước vào một con ngõ nhỏ dẫn đến quán cà phê nơi cô hẹn gặp một nguồn tin quan trọng, cảm giác bất an bỗng trỗi dậy. Không có ai ở xung quanh, nhưng không khí trở nên nặng nề, như từng hơi thở đều mang theo một mối nguy hiểm vô hình. Cô dừng lại, nhích người sát tường, mắt lướt khắp mọi ngóc ngách.
“Không ổn…” Tâm Nhi thầm nhủ.
Chỉ trong khoảnh khắc, từ bóng tối một chiếc xe đen lao ra, chặn đường cô. Hai người đàn ông cao to, mặt đeo khẩu trang, bước xuống. Họ không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng như băng, rõ ràng là được thuê đến để hù dọa hoặc làm hại cô.
Tâm Nhi bình tĩnh, tay chạm nhẹ vào ví, nơi giấu một cây dao nhỏ. Cô biết mình không thể chống lại hai người này trực diện nếu không có chiến lược, nhưng cô vẫn phải giữ vẻ bình thản.
“Cô Lâm Tâm Nhi, cô nghĩ rằng mình có thể lừa chúng tôi sao?” Một người đàn ông nói, giọng trầm, đầy uy quyền.
Cô nhếch môi, ánh mắt lạnh: “Tôi không lừa ai cả. Nhưng nếu các anh muốn gây chuyện, thì hãy chuẩn bị tinh thần.”
Chỉ câu nói đó, không đủ để làm chúng chùn bước. Chúng tiến gần hơn, một người rút ra một con dao, ánh lưỡi thép lóe lên dưới ánh nắng.
Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, bỗng có tiếng gầm nhẹ, vang lên từ con ngõ: “Dừng lại!”
Một bóng đen lao tới, nhanh đến mức khiến cả ba người không kịp phản ứng. Chiếc xe đen phía trước, cùng với sức mạnh và tốc độ của người đàn ông xuất hiện, khiến hai tên côn đồ chao đảo.
Hạ Dịch Thần đứng đó, dáng người uy quyền, ánh mắt sắc lạnh nhưng tràn đầy tự tin. Chỉ với một cú di chuyển, anh khống chế hai tên côn đồ xuống sàn, một tay nắm cổ áo, một tay giữ dao, khiến họ hoàn toàn bất động.
“Anh…?” Tâm Nhi không khỏi ngạc nhiên, tim đập nhanh.
Anh nhếch môi, giọng trầm nhưng dịu dàng: “Đúng lúc. Tôi không để cô gặp nguy hiểm một mình.”
Cô cảm giác một luồng ấm áp lan tỏa trong cơ thể, vừa an tâm, vừa bất ngờ. Anh không chỉ mạnh mẽ, mà còn xuất hiện đúng lúc, khiến cô nhận ra rằng, trong hành trình báo thù này, anh là người duy nhất mà cô có thể tin tưởng một cách tuyệt đối.
Sau khi khống chế xong hai tên côn đồ, Hạ Dịch Thần đưa tay kéo cô ra khỏi con ngõ, nơi các phương tiện và người qua đường đang tụ tập nhìn. Anh quan sát xung quanh, ánh mắt sắc bén như muốn dò tìm bất kỳ mối nguy hiểm nào còn sót lại.
“Cô ổn chứ?” Anh hỏi, giọng trầm, nhưng có chút lo lắng hiếm thấy.
Tâm Nhi gật đầu, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: “Ổn. Cảm ơn anh.”
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, nụ cười thoáng qua vừa lạnh lùng vừa dịu dàng: “Đừng bao giờ đi một mình trong thời gian tới. Những kẻ thù của cô sẽ không từ bỏ.”
Cô thầm nhủ: “Anh là đồng minh, nhưng cũng là thử thách… và có lẽ là người duy nhất khiến tôi thấy trái tim mình rung động.”
Trong những ngày tiếp theo, Tâm Nhi và Hạ Dịch Thần bắt đầu phối hợp chặt chẽ hơn. Anh sử dụng mối quan hệ rộng, uy quyền và sức mạnh để đảm bảo an toàn, đồng thời cung cấp thông tin chiến lược giúp cô thực hiện các bước tiếp theo trong kế hoạch báo thù.
Một tối nọ, khi họ cùng nhau theo dõi một đối tượng khả nghi, Tâm Nhi đứng cạnh anh trên ban công một tòa nhà cao tầng. Cảnh vật thành phố về đêm lung linh ánh đèn, gió thổi nhẹ qua mái tóc cô.
Hạ Dịch Thần đặt tay lên lan can, ánh mắt nhìn cô đầy sâu thẳm: “Cô có biết rằng, càng đi sâu vào âm mưu này, nguy hiểm sẽ càng lớn không?”
Cô nhìn anh, đôi mắt sáng ngời quyết tâm: “Tôi biết. Nhưng tôi không sợ. Miễn là anh đứng bên, tôi sẽ đi tới cùng.”
Anh hơi nhíu mày, nụ cười khẽ cong: “Đừng quá phụ thuộc. Sức mạnh của cô không nằm ở tôi, mà ở chính cô. Tôi chỉ… hỗ trợ khi cần thiết.”
Khoảnh khắc ấy, giữa ánh đèn lung linh, Tâm Nhi cảm nhận được một sự gắn kết vừa tinh tế vừa mạnh mẽ. Anh là người bảo vệ, là đồng minh, nhưng cũng là biến số khó đoán trong trái tim cô.
Ngày hôm sau, cô nhận được tin từ thám tử Phan Minh: một nhóm người đang lên kế hoạch làm khó cô trong vụ hợp đồng quan trọng. Tâm Nhi chỉ mỉm cười, biết rằng Hạ Dịch Thần sẽ không để cô gặp nguy hiểm lần nữa.
Chiều tối, khi họ cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt cả hai, phản chiếu đôi mắt đầy quyết tâm và thấu hiểu lẫn nhau.
“Cảm ơn… lần nữa.” Cô nói, giọng nhẹ nhưng chân thành.
Anh khẽ nhếch môi: “Lần này là lần cuối cô cần phải cảm ơn. Những lần tiếp theo, cô chỉ cần tin tưởng và làm việc cùng tôi.”
Tâm Nhi nhìn anh, trong lòng vừa tin tưởng, vừa tò mò: “Anh xuất hiện đúng lúc… nhưng liệu anh có còn đồng hành khi mọi chuyện trở nên phức tạp hơn?”
Bóng đêm dần buông xuống, thành phố lung linh ánh đèn. Giữa quyền lực, thù hận và tình cảm bắt đầu nảy mầm, Tâm Nhi biết một điều chắc chắn: với Hạ Dịch Thần bên cạnh, cô không chỉ an toàn, mà còn mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Và trong khoảnh khắc ấy, một mối quan hệ mới bắt đầu nở hoa: vừa đồng minh, vừa tình cảm tiềm ẩn, sẵn sàng bùng nổ trong những chương tiếp theo, khi âm mưu và báo thù trở nên gay cấn hơn bao giờ hết.