Ngày hôm sau, Lâm Tâm Nhi đứng trước chiếc gương lớn trong căn hộ, mặc bộ váy công sở màu trắng tinh tế, tóc búi gọn, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao. Trước mặt cô là hồ sơ chi tiết về đối thủ mà cô quyết tâm hạ bệ: Ngô Tiểu Hân, một nữ doanh nhân quyền lực, người đã trực tiếp tham gia vào âm mưu phá nát gia đình cô nhiều năm trước.
Cô thở sâu, trong lòng tràn đầy quyết tâm. Hạ bệ danh tiếng của đối thủ không chỉ là báo thù cá nhân, mà còn là bước đi đầu tiên để lấy lại công lý và quyền lực cho bản thân.
Vừa lúc đó, điện thoại rung. Tin nhắn từ Hạ Dịch Thần: “Tôi sẽ đến hỗ trợ cô. Không để cô gặp rủi ro một mình.”
Tâm Nhi mỉm cười, nhắn lại: “Cảm ơn anh. Nhưng hôm nay, tôi muốn tự mình đứng trên sân khấu.” Cô biết rằng Hạ Dịch Thần sẽ luôn bên cạnh để bảo vệ cô nếu có biến cố, nhưng cô cần tự chứng minh sức mạnh của bản thân.
Buổi chiều, buổi họp báo của Ngô Tiểu Hân diễn ra tại một khách sạn sang trọng. Hàng trăm phóng viên và khách mời quyền lực tham dự. Tâm Nhi xuất hiện trong vai trò một nhà đầu tư quan tâm đến lĩnh vực bất động sản mà Tiểu Hân đang quản lý. Với thần thái lạnh lùng và tự tin, cô bước lên bục trả lời phỏng vấn, ánh mắt thoáng qua đầy thách thức.
Trong lúc phóng viên đặt câu hỏi về các dự án, Tâm Nhi từ tốn mở laptop, chiếu trực tiếp những chứng cứ đã thu thập được: hóa đơn, hợp đồng mờ ám, những giao dịch tài chính bất minh, thậm chí cả các bằng chứng về việc Ngô Tiểu Hân thao túng thị trường, dối trá với đối tác.
Màn hình lớn chiếu những bằng chứng này khiến tất cả khách mời, bao gồm cả Tiểu Hân, không khỏi sửng sốt. Tiểu Hân đứng cứng người, mắt mở to, không tin vào những gì đang diễn ra.
“Tất cả bằng chứng đều được xác thực và lưu trữ đầy đủ,” Tâm Nhi nói, giọng trầm, rõ ràng, khiến cả hội trường phải lắng nghe. “Những hành động này không chỉ ảnh hưởng đến thị trường, mà còn vi phạm đạo đức kinh doanh cơ bản. Tôi tin rằng công lý sẽ được thực thi.”
Ngô Tiểu Hân mở miệng, định phản bác, nhưng những chứng cứ vững chắc khiến cô im lặng. Ánh mắt cô lộ vẻ hoảng sợ, căng thẳng và tức giận xen lẫn tuyệt vọng.
Phía dưới bục, Hạ Dịch Thần đứng quan sát. Anh không can thiệp, chỉ dõi theo từng biểu cảm của đối thủ, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa thừa nhận sự sắc bén trong cách Tâm Nhi xử lý tình huống. Một lần nữa, anh nhận ra: cô không chỉ thông minh, mà còn sở hữu quyết tâm không ai bì kịp.
Buổi họp báo kết thúc trong bầu không khí căng thẳng. Tâm Nhi bước ra ngoài, cảm giác vừa thỏa mãn vừa nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng. Cô đã hạ bệ danh tiếng đối thủ một cách công khai, chứng minh sức mạnh và sự sắc bén của mình.
Hạ Dịch Thần tiến đến, ánh mắt sắc lạnh nhưng lộ vẻ thán phục: “Cô… làm tốt. Không chỉ dũng cảm, mà còn thông minh hơn tôi tưởng.”
Tâm Nhi nhún vai, nụ cười thoáng qua nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng: “Một bước đầu. Con đường vẫn còn dài, và còn nhiều kẻ thù khác đang ẩn nấp.”
Anh cười nhẹ, đôi mắt sâu thẳm dõi theo cô: “Tôi sẽ đứng bên cạnh cô khi cần thiết. Nhưng hôm nay… cô đã chứng minh rằng, ngay cả không có tôi, cô cũng đủ sức khiến người khác phải run sợ.”
Khoảnh khắc ấy, giữa ánh đèn rực rỡ của thành phố và sự hối hả của giới truyền thông, Tâm Nhi cảm nhận một điều rõ ràng: báo thù không chỉ là trả lại công lý, mà còn là cách cô chứng minh bản thân, sức mạnh và quyền lực của chính mình.
Khi đứng trên ban công nhìn xuống thành phố về đêm, cô thầm nhủ: “Đây mới chỉ là bước đầu. Mọi chuyện còn phức tạp hơn. Nhưng tôi sẽ không dừng lại… không cho đến khi mọi kẻ đã làm hại gia đình tôi phải trả giá.”
Trong bóng đêm lung linh ánh đèn, Hạ Dịch Thần đứng cạnh, ánh mắt anh vừa quan sát, vừa bảo vệ. Khoảng cách giữa họ không còn xa, nhưng vẫn giữ một sợi dây mỏng manh của cảnh giác và tò mò. Một mối quan hệ vừa nảy mầm: đồng minh, tin tưởng, và cả những rung động ngấm ngầm, sẵn sàng bùng nổ vào những chương tiếp theo.