Không khí trong phòng họp cao cấp của Tập đoàn Trang sức PNJ nặng trĩu như sắp có bão. Mười mấy vị giám đốc cấp cao, những con người quyền lực thường ngày vẫn hô mưa gọi gió, giờ đây đều ngồi im phăng phắc, không dám thở mạnh. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía người phụ nữ đang đứng trước màn hình trình chiếu, Nguyễn Thục Anh.
Ở tuổi 26, Thục Anh là hiện thân của sự hoàn hảo. Cô có một vẻ đẹp đài các, mái tóc đen dài được búi gọn gàng, và một thần thái điềm tĩnh, sang trọng. Cô mặc một bộ váy công sở màu be, kín đáo nhưng vẫn tôn lên vóc dáng cân đối. Giữa một rừng những gương mặt đàn ông tái mét vì lo lắng, cô là người duy nhất vẫn giữ được sự bình tĩnh, chuyên nghiệp.
"Như vậy," cô kết luận sau khi trình bày xong những biểu đồ sụt giảm thảm hại, giọng nói trong trẻo nhưng không một chút cảm xúc. "Với khoản nợ sắp đáo hạn từ ngân hàng và sự thất bại của dự án đầu tư vào mỏ đá quý ở châu Phi, dòng tiền của PNJ sẽ chính thức cạn kiệt trong vòng ba tháng tới. Phá sản là kết quả không thể tránh khỏi."
Hai từ "phá sản" thốt ra từ miệng cô một cách nhẹ tênh, nhưng lại như một nhát búa giáng mạnh vào tất cả mọi người. PNJ, một đế chế trang sức gần năm mươi năm tuổi, niềm tự hào của gia tộc họ Nguyễn, sắp sụp đổ.
Chủ tịch Nguyễn, cha của cô, ngồi ở ghế chủ tọa, khuôn mặt già nua hằn sâu những nếp nhăn mệt mỏi. Ông ho khan một tiếng, cố gắng lấy lại sự uy nghiêm. "Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"
"Chúng ta đã thử mọi cách, thưa cha." Thục Anh đáp. "Các ngân hàng đã từ chối gia hạn nợ. Các nhà đầu tư khác đều đang rút lui."
Cô biết, đằng sau sự sụp đổ này không chỉ có sai lầm của cha cô, mà còn có bàn tay của những đối thủ cạnh tranh đang chực chờ xâu xé PNJ.
"Thực ra," Chủ tịch Nguyễn ngập ngừng, "vẫn còn một lối thoát."
Mọi người lập tức ngẩng lên.
Ông nhìn thẳng vào cô con gái của mình, ánh mắt vừa hy vọng lại vừa áy náy. "Chủ tịch của Tập đoàn TKG, ông Phan Đức, đã đồng ý sẽ rót vốn đầu tư để vực dậy PNJ. Không chỉ vậy, ông ấy còn hứa sẽ dùng ảnh hưởng của TKG để giúp chúng ta ổn định lại thị trường."
TKG. Cái tên này như một quả bom. TKG là một đế chế bất động sản khổng lồ, một con cá mập thật sự trên thương trường. Tại sao một tập đoàn như TKG lại đột nhiên muốn cứu PNJ?
Thục Anh khẽ nhíu mày. "Điều kiện của ông ấy là gì, thưa cha?"
Cô biết, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, đặc biệt là trong giới kinh doanh.
Chủ tịch Nguyễn hít một hơi thật sâu. "Ông ấy muốn một cuộc hôn nhân liên minh. Để củng cố cho sự hợp tác lâu dài giữa hai tập đoàn." Ông dừng lại, rồi nói ra cái tên mà Thục Anh không bao giờ muốn nghe nhất. "Ông ấy muốn con... kết hôn với con trai thứ của ông ấy, Phan Vũ Khang."
Phan Vũ Khang.
Cái tên này như một vết mực đen, bẩn thỉu, vấy lên tờ giấy trắng tinh khôi. Cả Sài Gòn này, ai mà không biết đến vị thiếu gia ăn chơi trác táng, kẻ nổi loạn khét tiếng của nhà họ Phan? Những bài báo về anh ta luôn gắn liền với siêu xe, những cuộc ẩu đả ở quán bar, và danh sách những cô người mẫu, diễn viên thay đổi liên tục. Anh ta là một vết nhơ, một sự sỉ nhục đối với một gia tộc danh giá như họ Phan.
Và bây giờ, cô, Nguyễn Thục Anh, viên ngọc quý của PNJ, lại phải gả cho một kẻ như vậy?
Sự im lặng bao trùm cả phòng họp. Mọi người đều biết đây là một sự sỉ nhục, nhưng cũng là chiếc phao cứu sinh duy nhất.
Thục Anh đứng bất động, khuôn mặt trắng bệch. Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy ghê tởm, cảm thấy bị phản bội. Cô đã dành cả thanh xuân của mình để học tập, để làm việc, để trở thành một cô con gái hoàn hảo, tất cả chỉ để cuối cùng bị bán đi như một món hàng trong một giao dịch kinh doanh sao?
Nhưng rồi, cô nhìn về phía cha mình. Ông trông già đi cả chục tuổi chỉ trong vài tháng. Đôi vai ông như trĩu xuống dưới gánh nặng của cả gia tộc. PNJ không chỉ là công ty của ông, đó còn là tâm huyết của cả đời ông nội cô. Nếu nó sụp đổ, cha cô sẽ không thể nào sống nổi.
Cô nhắm mắt lại. Cuộc đời của một tiểu thư danh giá, đôi khi không có quyền lựa chọn. Nghĩa vụ và trách nhiệm, đó mới là thứ quyết định số phận của cô.
Cô mở mắt ra, ánh mắt đã không còn sự hoang mang, chỉ còn lại một sự kiên định lạnh lùng. Cô đã đặt cược cả cuộc đời mình vào canh bạc cuối cùng này.
"Nếu đó là cách duy nhất để cứu PNJ," cô nói, giọng nói rõ ràng, vang vọng. "Con sẽ làm."